9
Rời khỏi Thẩm phủ, ta liền dốc lòng quản lý sản nghiệp mà phụ thân đã sớm thay ta mua lại ở Trường An.
Trước kia, những sản nghiệp này đều giao cho quản sự đáng tin cậy trông nom.
Nay muốn tự mình tiếp quản, cũng chẳng phải chuyện dễ dàng.
Phụ thân đến còn nhanh hơn ta dự liệu.
Ngày người tới, ta đang xem sổ sách trong trà trang.
“Phụ thân?”
Ta mừng rỡ chạy tới, nhào vào lòng người.
Ta còn chưa kịp rơi lệ, phụ thân đã nghẹn ngào trước, giọng nói run run:
“Diệu Diệu của ta, sao gầy gò thế này?”
“Phụ thân nhận được thư của con, liền lập tức không ngừng nghỉ mà lên đường.”
“Họ Thẩm kia thật to gan, lẽ nào hắn nghĩ con ta không ai chống lưng, nên mới dám khi dễ như vậy?”
“Nhà chúng ta dù xuất thân không bằng họ Thẩm, nhưng tuyệt đối không để con chịu ủy khuất!”
Ta cay cay nơi khóe mắt, tựa vào lòng người, giọng nói nhẹ nhàng:
“Vâng, nữ nhi biết.”
“Phụ thân vẫn là người cha tốt nhất trên đời này.”
…
Buổi trưa hôm ấy, ta cùng phụ thân đến Thẩm phủ.
Hai nhà trưởng bối ngồi lại cùng nhau, thỉnh tộc lão trong dòng họ Thẩm làm chứng, trao trả tín vật, xé bỏ hôn thư.
Phụ thân nghiêm giọng nói:
“Nữ nhi của ta ở Thẩm gia năm năm, luôn đoan trang hiền thục, từ đầu đến cuối chưa từng làm điều gì bất chính, bất trung.”
“Nay việc từ hôn, là hai nhà thương nghị, không liên quan đến phẩm hạnh.”
“Ngày sau nếu có kẻ dị nghị, chư vị hôm nay đều là nhân chứng.”
Thẩm di mẫu gật đầu đồng tình.
Thẩm đại nhân lại càng thêm áy náy, nắm chặt tay phụ thân ta, thở dài:
“Là ta dạy con không nghiêm, khiến lệnh ái chịu ủy khuất.”
Phụ thân thấy vậy, cơn giận mới nguôi đi phân nửa.
Thẩm đại nhân vốn muốn giữ phụ thân lại dùng bữa, nhưng người từ chối ngay:
“Lão phu hôm nay mới tới Trường An, thân thể già yếu, phải về nghỉ ngơi trước, không tiện quấy rầy nhị vị.”
Rời khỏi Thẩm phủ, Thẩm Hoài Xuyên vội vàng đuổi theo.
“Diệu Diệu!”
Phụ thân liếc hắn một cái, sắc mặt lạnh lùng.
Nhưng giữa chốn đông người, người vẫn giữ lại cho hắn chút thể diện, quay sang ta nói:
“Nó có lời muốn nói, con đi từ biệt đi.”
Nói rồi, phụ thân lên xe ngựa chờ ta.
Thẩm Hoài Xuyên mấp máy môi, một hồi lâu mới nói:
“Vì sao ngươi nhất định phải làm lớn chuyện như vậy?”
Ta khẽ thở dài:
“Thẩm Hoài Xuyên, trước đây ta cùng ngươi có hôn ước, trong lòng chỉ có mình ngươi, nhưng ngươi vốn chẳng để tâm đến ta, đúng chăng?”
“Sau khi Tô cô nương đến, ngươi lại càng nhiều lần quấn quýt cùng nàng.”
“Đêm đó, khi ngươi nói chỉ cần nàng, ngươi có từng nghĩ đến ta không?”
“Hay ngay từ đầu, ngươi vốn định để ta làm trắc thất?”
Hắn nhíu chặt mày, rốt cuộc cũng không còn giấu diếm:
“Làm trắc thất thì có gì không tốt?”
“Thẩm gia là nhà quan, phụ thân ta là quan tam phẩm, còn ta đã đỗ đạt, không bao lâu nữa sẽ vào triều làm quan. Ngươi còn điều gì không hài lòng?”
Ta cười nhạt.
Quả thực là “gà nói vịt nghe”.
Không muốn đôi co thêm, ta xoay người bước lên xe ngựa, khẽ vén rèm cửa sổ, giọng nói lạnh nhạt:
“Ta cùng Thẩm công tử không còn lời gì để nói.”
“Từ nay về sau, mỗi người một đường, chỉ mong không còn ngày gặp lại.”
Thẩm Hoài Xuyên tiến lên một bước, môi khẽ mở.
Trước khi hắn kịp cất lời, ta liền giục phu xe:
“Mau đi thôi.”
10
Sau khi ta cùng Thẩm Hoài Xuyên từ hôn chưa được bao lâu, liền có mối mai kéo đến cửa cầu thân.
Phải nói rằng, điều kiện của ta cũng thực sự không tệ.
Ở Thẩm gia năm năm, tích lũy không ít danh tiếng tốt, dung mạo lại đoan trang, trong tay còn có tiền tài.
Mà trong thành Trường An, kẻ công tử ăn chơi lại chẳng thiếu.
Thương nữ sánh với công tử phong lưu, quả thực là một đôi trời sinh.
Phụ thân ta nghe được, giận đến mức lập tức đuổi thẳng bà mối:
“Cút cút cút! Nữ nhi nhà ta dù có ở vậy cả đời, cũng tuyệt đối không gả cho hạng lãng tử ăn chơi!”
Ta ôm sổ sách, cười đến mức không ngậm nổi miệng.
Nhưng ngay giây sau, nụ cười ấy liền tắt ngóm.
Bởi vì… cái tên họ Thẩm kia lại tới nữa rồi.
Phụ thân ta vốn định đuổi hắn đi, nhưng hắn lại rút từ trong tay áo ra một khối ngọc bội, ghé sát tai ta, thấp giọng nói:
“Ngươi một lòng muốn từ hôn, ta còn tưởng ngươi là người có khí tiết, chẳng ngờ cũng chỉ là kẻ hám lợi trèo cao mà thôi.”
Ta khựng lại, vội vàng đưa mắt ra hiệu cho phụ thân rời đi, sau đó mới lên tiếng hỏi:
“Ngươi có ý gì?”
“Miếng ngọc này là của Tiêu Văn Dã.”
“Ta nhìn thấy trong tay nha hoàn của ngươi, nàng nói là do ngươi thưởng cho, có đúng không?”
Ta thoáng sững người.
Lẽ nào cành đào kia vốn không phải do Thẩm Hoài Xuyên tặng?
Nếu miếng ngọc là của Tiêu Văn Dã…
Vậy chẳng phải bức thư hôm đó cũng là hắn viết sao?
Thẩm Hoài Xuyên nhìn chằm chằm ta, trong mắt tràn đầy khinh miệt:
“Ngươi thực sự vọng tưởng trèo cao, muốn dựa vào Tiêu Văn Dã sao?”
“Nhưng ngươi có từng nghĩ, liệu bản thân có xứng với thân phận của hắn không?”
Tiêu Văn Dã là con trai của Trấn Bắc Vương.
Mẫu thân hắn là An Bình Trưởng Công Chúa.
Đương kim hoàng thượng chính là cậu ruột của hắn.
Với xuất thân như vậy, dù là công chúa cũng có thể sánh đôi.
Thẩm Hoài Xuyên tiếp tục khuyên dụ:
“Diệu Diệu, Tiêu Văn Dã sớm đã có người trong lòng.”
“Lần này hắn về tái ngoại, chính là để phụ mẫu hắn vào kinh cầu thân cho hắn.”
“Còn ngươi, trong mắt hắn chẳng qua chỉ là một trò tiêu khiển. Đừng nói là cưới hỏi, chỉ sợ ngay cả làm thiếp cũng không có tư cách.”
“Nhưng nếu ngươi nguyện ý, ta ở đây vẫn còn vị trí dành cho ngươi.”
Hắn nhìn ta, khóe môi cong lên một nụ cười nhạt, thản nhiên nói:
“Ngươi cứ suy nghĩ kỹ đi.”
Ta ngây ngẩn.
Ngây ngẩn rất lâu.
Cành đào là Tiêu Văn Dã tặng.
Ngọc bội cũng là của hắn.
Ngay cả bức thư kia… cũng do hắn viết.
Ta sao lại vội vàng đến thế?
Vì cớ gì lại không mở thư ra xem trước?
Lúc này, ta thực sự tò mò, trong thư ấy, rốt cuộc hắn đã viết những gì!?
11
Bọn mối mai trong thành Trường An quả thực rất tận tâm, hết lần này đến lần khác tìm đến cửa, lần này còn mang theo một xấp tranh chân dung.
Trong số đó có tú tài, có con trai nhà viên ngoại, thậm chí còn có cả một người… nuôi bò.
Ta nhướng mày, kinh ngạc hỏi:
“Nuôi bò?”
Bà mối cười cười, vui vẻ giải thích:
“Đừng xem thường người ta, nhà hắn nuôi đến mấy ngàn con bò, bản thân lại cao lớn vạm vỡ, gia tài phong phú!”
Phụ thân ta nghe xong, lập tức vung chổi, quát lớn:
“Cút! Cút hết cho ta!”
Bà mối bị đuổi đi, phụ thân tức giận đến mức vừa lau mồ hôi vừa uống trà, lẩm bẩm:
“Loại người gì cũng dám đến cầu thân!”
Ta bật cười, khuyên người đừng tức giận, sau đó đi đến bên cửa sổ, định đóng lại.
Nhưng khi vừa đưa tay lên, ta chợt nhìn thấy có một bóng người đang ngồi trên cành cây trong sân.
Ta chớp mắt mấy lần, nhìn kỹ lại.
Không ngờ… lại là Tiêu Văn Dã!
Giây tiếp theo, “rầm” một tiếng, ta lập tức đóng sập cửa sổ lại.
Phụ thân bị giật mình, trà trên tay cũng văng ra, đứng bật dậy hỏi:
“Xảy… xảy ra chuyện gì vậy?”
Tim ta đập thình thịch, cả người dựa vào cửa sổ, lắp bắp:
“Không… không có gì.”
Mặt ta nóng ran.
Trong đầu chỉ có một suy nghĩ:
Hắn trở về từ Tái Bắc nhanh như vậy sao?
Hắn đến đây làm gì?
Không phải là muốn tìm ta tính sổ đấy chứ?
Hỏng rồi, hỏng thật rồi!
Phụ thân đứng trước mặt ta, đưa tay phẩy qua phẩy lại trước mắt ta, nhíu mày hỏi:
“Diệu Diệu, con vừa nhìn thấy gì sao?”
Ta cười gượng:
“Không… không có gì cả.”
“Phụ thân, con chỉ hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút.”
“Người… người về trước đi.”
Phụ thân hồ nghi liếc ta một cái, vừa bước ra cửa vừa lẩm bẩm:
“Nha đầu này, chẳng lẽ nhìn sổ sách đến ngốc luôn rồi sao?”
12
Sau khi phụ thân rời đi chưa bao lâu, Tiêu Văn Dã liền trèo qua cửa sổ mà vào.
Bốn mắt chạm nhau.
Hắn liếc mắt nhìn về phía bàn trà bên cạnh, sắc mặt lạnh lẽo, sau đó bước đến, muốn cầm xấp tranh chân dung kia.
Ta lập tức lao tới, giấu chúng ra sau lưng.
Trong lòng bỗng dưng có chút hoảng loạn.
Hắn tiến gần hơn, giọng điệu lười biếng:
“Giấu cái gì?”
“Trong số này có người ngươi thích sao?”
“Muốn ta giúp ngươi chọn một người chăng?”
Ta vội lắc đầu, nói lắp bắp:
“Không… không cần đâu!”
Bị hắn ép đến mức không thể lui thêm, ta ngã ngồi xuống giường, đưa tay chặn trước ngực hắn, đỏ mặt cảnh cáo:
“Ngươi… ngươi đừng có lại gần nữa!”
Tiêu Văn Dã lập tức lộ vẻ ấm ức, giọng điệu đầy bất mãn:
“Vì sao?”
“Đêm đó rõ ràng ngươi đâu có như vậy?”
“Ôm cũng ôm rồi, hôn cũng hôn rồi, bây giờ muốn chối bỏ sao?”
“Vệ Thư Diệu, ngươi thật vô tình!”
Nhắc đến đêm đó, ta càng thêm chột dạ.
Trong đầu toàn là hình ảnh hắn bị ta đè xuống giường, bất lực mà phản kháng.
Ta tránh ánh mắt hắn, không dám nhìn thẳng.
Hắn nhân lúc ta sơ suất, giật lấy xấp tranh, lật từng tờ xem qua.
Lắc đầu chậc lưỡi:
“Chẳng ai bằng ta.”
Ta đoạt lại, dùng hỏa chiết tử châm lửa đốt sạch, ném hết vào lư hương.
Ánh lửa chiếu lên mặt, khiến da ta càng nóng rực, tim đập loạn nhịp.
Ta lắp bắp nói:
“Chuyện đêm đó… đêm đó ta uống say quá, thất lễ với ngươi, là ta sai, ta xin lỗi.”
“Nhưng đại sự cả đời, phải suy xét cẩn thận.”
“Ta và công tử thân phận cách biệt, hơn nữa… ta tuyệt đối không làm trắc thất của người khác.”
Tiêu Văn Dã híp mắt, nhướng mày nhìn ta:
“Ta đâu có bảo ngươi làm trắc thất.”
Ta lập tức phản bác:
“Thông phòng, ngoại thất cũng không được!”
Hắn thoáng sững sờ, rồi nhíu mày hỏi:
“Ngươi chưa xem thư ta để lại sao?”
Lòng ta lại chột dạ, vội vàng quay lưng đi, không dám đối diện với hắn.
Hắn nhàn nhạt nói:
“Ta có để lại thư cho ngươi, kẹp trong nhánh đào, còn có một miếng ngọc bội làm tín vật.”
“Hơn nữa, ta còn mang đi một cây trâm của ngươi.”
Chết tiệt!
Trâm cài của ta nhiều như vậy, ta căn bản không hề để ý bị mất một cây.
“Ta trở về Tái Bắc lần này là để báo cho phụ mẫu biết, ta muốn cưới ngươi.”
“Vốn định chờ ngươi tỉnh lại rồi mới nói, nhưng lại sợ ngươi sẽ hối hận, nên ta mới tiền trảm hậu tấu. Nghĩ rằng khi ta trở về, hôn sự của ngươi với Thẩm Hoài Xuyên cũng đã từ bỏ, ta liền có thể đường đường chính chính đến cửa cầu thân.”
“Ngươi quên rồi sao?”
“Đêm đó chính ngươi đã dỗ dành ta như vậy.”
“Ngươi nói ngươi sẽ chịu trách nhiệm với ta, sẽ từ hôn với Thẩm Hoài Xuyên, còn nói ta sinh ra đã tuấn mỹ, thân thể—”
Ta lập tức lao tới bịt miệng hắn:
“Đừng… đừng nói nữa!”
Nụ cười trong mắt Tiêu Văn Dã càng sâu, một tay nắm lấy cổ tay ta, tay còn lại ôm chặt lấy eo ta, cúi đầu nhẹ giọng hỏi:
“Vậy, ngươi đã nhớ ra chưa?”
Ta say, chứ đâu có chết.
Sao có thể không nhớ?
Ta khẽ gật đầu.
“Vậy, lời ngươi nói đêm ấy… có còn tính không?”
Ánh mắt hắn nóng rực, nhìn đến mức ta cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, xấu hổ vùi đầu vào ngực hắn, nhỏ giọng đáp:
“Tính… tính đi.”