Nhà ta giàu nứt đố đổ vách, vậy mà ta lại qua đời ở tuổi 30 vì làm việc quá sức.
Lúc ta sắp chết, phu quân của ta, Hứa Lan Châu, ngồi bên cạnh khóc ròng:
“Uyển Nhi, nàng cứ yên tâm ra đi, 80 năm nữa ta sẽ đến tìm nàng.”
Ta cố gắng giơ bàn tay gầy gò lên, dồn hết chút sức lực cuối cùng “bốp” một cái, tát mạnh vào mặt hắn:
“Cút xa ra cho lão nương! Từ nay vĩnh viễn không gặp lại nữa.”
Mở mắt ra lần nữa, ta phát hiện mình đã trọng sinh, quay về đêm tân hôn.