Nhà ta giàu nứt đố đổ vách, vậy mà ta lại qua đời ở tuổi 30 vì làm việc quá sức.
Lúc ta sắp chết, phu quân của ta, Hứa Lan Châu, ngồi bên cạnh khóc ròng:
“Uyển Nhi, nàng cứ yên tâm ra đi, 80 năm nữa ta sẽ đến tìm nàng.”
Ta cố gắng giơ bàn tay gầy gò lên, dồn hết chút sức lực cuối cùng “bốp” một cái, tát mạnh vào mặt hắn:
“Cút xa ra cho lão nương! Từ nay vĩnh viễn không gặp lại nữa.”
Mở mắt ra lần nữa, ta phát hiện mình đã trọng sinh, quay về đêm tân hôn.
1
Ta là tiểu thư duy nhất của đại thương gia giàu nhất Đại Chư Quốc.
Để ta không bị coi thường khi gả vào Vĩnh Xương Hầu phủ, phụ thân ta đã đem một nửa gia sản cho ta làm của hồi môn.
Thế mà đêm nay, trong phòng tân hôn lại chẳng thấy bóng dáng phu quân đâu.
Nghe đồn, biểu muội của hắn đang trốn trong phòng, khóc đến sưng cả hai mắt. Vừa mới bái đường xong, hắn đã vội vàng chạy đến với nàng ta.
Đời trước, ta đã ngồi chờ cả đêm với cái bụng đói, nước mắt đã cạn khô mà cũng chẳng thấy hắn đâu.
Nghĩ đến đây, ta cười nhạt, kéo khăn voan xuống.
Tiểu Đào bên cạnh hoảng hốt kêu lên:
“Tiểu thư, người không thể tự ý kéo khăn voan xuống! Khăn voan phải để Hầu gia tự tay vén lên!”
Ta đứng dậy tự mình rót một chén trà, nhấm nháp vài miếng điểm tâm rồi bình tĩnh nói:
“Đêm nay hắn sẽ không tới đâu.”
Tiểu Đào nghe xong, mặt mày tái mét, khẩn trương nói:
“Không thể nào, tiểu thư xinh đẹp như vậy, sao Hầu gia lại không tới chứ? Tiểu thư người chờ thêm một lát nữa đi.”
Ta vỗ tay phủi bụi, cười lạnh:
“Muốn đến thì đến, không đến thì thôi, ta đi ngủ trước đây. Mệt cả ngày rồi.”
Nói rồi ta lập tức lên giường ngủ, giấc ngủ đến rất nhanh. Trong mơ, ta lại thấy cảnh lần đầu gặp Hứa Lan Châu.
Đó là đêm hội Nguyên Tiêu, ta bị lũ cướp dồn vào một con hẻm nhỏ.
Đúng lúc chúng định ra tay, Hứa Lan Châu xuất hiện, đeo mặt nạ hồ ly bạc, nhanh chóng giải quyết đám côn đồ.
“Cô nương không sao chứ?”
Hắn hỏi khi gỡ mặt nạ xuống.
Đôi mắt đào hoa đẹp đẽ nhìn thẳng vào ta, khiến ta từ giây phút đó chìm đắm vào hắn.
Để rồi sau này, ta không tiếc nhịn ăn, ép phụ thân dùng một nửa gia sản để đổi lấy cuộc hôn nhân này.
Một cuộc hôn nhân mà cả Kim Thành đều chú ý vì cái giá quá cao.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, ta cười khổ, cười bản thân ngây dại thời trẻ, lầm tưởng lãng tử là tình lang.
Hứa Lan Châu đã quay về, hắn đến gần, ngón tay lướt qua má ta, cười híp mắt:
“Nương tử, đêm tân hôn mà nàng không chờ phu quân đã ngủ rồi sao?”
Ta bình thản đứng dậy, khoác áo ngoài, tránh né bàn tay của hắn.
“Nghe nói Lan Hương cô nương đã có mang cốt nhục của Hầu gia, ngày mai hãy đón nàng ta vào phủ đi. Để nàng ta ở ngoài thật không phải phép.”
Sắc mặt Hứa Lan Châu lập tức cứng lại, nhưng nhanh chóng thay bằng nụ cười tươi với đôi mắt đào hoa.
“Nương tử nghe ai nói bậy bạ thế? Cốt nhục của Hầu phủ sao có thể lưu lạc bên ngoài?”
Hắn đặt hai tay lên vai ta, vuốt ve, giọng điệu mang theo chút hờn dỗi:
“Nương tử giận phu quân rồi sao?”
Ta cúi đầu, cười nhạt:
“Không biết nữa.”
Kiếp trước, vì chuyện của Lan Hương và hắn mà ta đã làm loạn cả Hầu phủ, cuối cùng chỉ để lại cho mình danh tiếng xấu.
Giờ đây, ta chẳng còn lòng dạ đâu mà tức giận nữa.
Hứa Lan Châu quả thực là tay sành sỏi, biết cách lấy lòng phụ nữ, không hổ danh là kẻ lăn lộn lâu năm ở chốn phong trần.
Hắn ghé sát cổ ta, mập mờ nói:
“Nương tử mới trồng cây đã đòi quả sớm rồi, chúng ta còn chưa động phòng mà.”
Ta đẩy hắn ra, cười lạnh:
“Hầu gia, bây giờ nên đi kính trà cho cha mẹ rồi.”
Sự dịu dàng của ta khiến Hứa Lan Châu ngây người, nhưng ta đã bỏ đi ra ngoài mà không quay lại nhìn.
Ngày hôm sau, tiểu thiếp của Hầu gia, Lan Hương, với bụng bầu lùm lùm, chính thức vào phủ.
Đây đã trở thành câu chuyện bàn tán của khắp Kinh thành, ai ai cũng nói rằng ta trèo cao vào Hầu phủ, nhưng bây giờ lại bị cười nhạo không thương tiếc.
Trong đại sảnh, Hứa Lan Châu ngồi ở ghế chủ vị, Lan Hương đứng một bên với dáng vẻ yêu kiều…
Thanh nhã nhưng vẫn không mất đi vẻ mị hoặc, ta ngồi xuống bên cạnh Hứa Lan Châu, cất lời:
“Đã có thai rồi thì đừng đứng nữa, ngồi xuống đi.”
Lan Hương nghe vậy, đôi mắt ngây thơ mở to nhìn ta hỏi:
“Phu nhân sao biết được?”
Nàng ta đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, vội vàng ôm lấy bụng, vẻ mặt kinh hãi:
“Xin người tha cho đứa trẻ trong bụng thiếp, nó vô tội.”
Ta phất tay ngắt lời nàng ta:
“Thôi, dâng trà đi. Ta không muốn lãng phí thời gian vào mấy chuyện hư ảo của Hứa Lan Châu nữa.”
Lan Hương chẳng phải người đầu tiên, cũng sẽ không phải người cuối cùng. Mặt nàng ta đỏ bừng, tay bưng chén trà tiến lên.
Nhưng khi trà đến gần tay ta, ngón tay nàng ta khẽ gẩy, chén trà rơi xuống đất vỡ tan, nước trà bắn tung tóe khắp người nàng ta.
Ngay lập tức, nàng ta quay đầu nhìn Hứa Lan Châu, mắt đỏ hoe, dáng vẻ yếu đuối đáng thương:
“Hầu gia, phải chăng phu nhân không thích thiếp?”
Ta thở dài một tiếng, đứng dậy:
“Chén trà này coi như ngươi đã dâng. Không cần biết ngươi có bằng lòng hay không.”
“Sau này phải hầu hạ Hầu gia cho chu đáo, hòa thuận với các tỷ muội sau này. Nếu không, đừng trách ta không dung thứ kẻ gây chuyện.”
“Ngươi đang có thai, từ hôm nay miễn lễ vấn an trong mười ngày.”
Nói xong, ta không quay đầu lại mà rời đi.
Sau đó, Tiểu Đào theo ta kể lại rằng, nghe xong chuyện “các tỷ muội sau này”, Lan Hương suýt chút nữa ngất xỉu trong vòng tay của Hứa Lan Châu.
Đêm đến, Hứa Lan Châu nhẹ nhàng gõ cửa phòng ta.
Tiểu Đào đứng ở cửa quạt mỉm cười:
“Hầu gia, phu nhân đã ngủ rồi.”
Hứa Lan Châu nheo mắt đào hoa, khẽ gọi:
“Phu nhân, ta đến xin lỗi nàng đây.”
Giọng hắn ta không lớn, nhưng trong màn đêm yên tĩnh lại vang khắp sân.
Ta biết nếu không mở cửa, sáng mai ta lại bị mẹ chồng gọi lên giáo huấn. Thở dài một tiếng, ta đứng dậy mở cửa.
Hứa Lan Châu thấy ta chẳng chút phấn son, chỉ dựa lưng vào khung cửa, đôi mắt khép hờ. Yết hầu hắn khẽ rung lên.
Hứa Lan Châu chấp nhận cuộc hôn nhân này, ngoài gia sản nhà ta ra, còn bởi vì nhan sắc của ta.
Thấy hắn ta còn đứng ngẩn ra, ta thản nhiên nói:
“Lan Hương vừa mới vào phủ, chắc nàng ta còn nhiều điều chưa quen, Hầu gia nên ở lại bầu bạn với nàng ta.”
Hứa Lan Châu không nói gì, bước nhanh vào phòng, kéo ta vào lòng hắn, giọng nói nhẹ nhàng:
“Nương tử, đều là lỗi của ta. Nàng đừng nhắc đến Lan Hương mãi như vậy nữa. Trong mắt nàng còn có vị phu quân này không?”
Ta đẩy hắn ra, đáp lời:
“Giờ ta là chính thất của Hầu phủ, đương nhiên phải nghĩ cho Hầu gia.”
Hứa Lan Châu thoáng chút xanh mặt:
“Bổn hầu không ép buộc nàng, nhưng đừng để sau này hối hận.”
Nói xong, hắn ta đập cửa bỏ đi.
Hối hận ư?
Những chuyện đáng hối hận ta đã làm đủ ở kiếp trước rồi.