Phiên Ngoại 1
Ta vĩnh viễn sẽ không nói với Tống Tẫn Hàn rằng, ta không chỉ yêu hắn.
Hoặc phải nói rằng, ta chưa bao giờ cố phân định rõ ràng mình có yêu hắn hay không.
Ta không muốn mất đi phụ thân, mà bởi vì hắn, phụ thân ta mới có thể sống tiếp.
Ta không muốn thấy Tống di rơi lệ, mà chỉ có hắn, mới khiến Tống di không khóc.
Những năm qua, hắn gắng sức đọc sách, chỉ để ta có thể ở lại nơi này.
Hình bóng ấy, chính là một kiểu khác của mái nhà.
Nhà ta không nghèo đến mức nuôi không nổi ta, nhưng quả thực đã bán ta để đổi lấy tiền.
Từ khoảnh khắc mẫu thân nói với ta rằng “phu quân chính là người con phải sống chung cả đời”, ta đã quyết định—Tống Tẫn Hàn chính là phu quân của ta.
Nhưng ta biết, Tống Tẫn Hàn sẽ do dự.
Vậy nên ta để hắn đi.
Ta tin rằng, những điều khắc sâu trong lòng ta, trong lòng hắn cũng sẽ nặng tựa nghìn cân.
Lúc hắn gửi thư về, ta liền hiểu, tên ngốc này cuối cùng cũng đã thông suốt.
Bằng không, chuyện từ hôn lớn như vậy, hắn nhất định sẽ tự mình quay về nói rõ với ta.
Ta hiểu, hắn muốn ta gặp gỡ người khác rồi mới quyết định có chọn hắn hay không.
Vậy nên ta giả bộ thật lòng đi gặp, nhưng trên thực tế, ta còn chưa nhớ nổi hai cái tên.
Chỉ đến khi rời xa rồi, ta mới hiểu, tương tư thực sự là thứ hành hạ con người.
Tống Tẫn Hàn, lần chia xa này, một lần là đủ rồi.
Phiên Ngoại 2
Tống Tẫn Hàn cảm thấy hắn tự hại chính mình.
Hắn hớn hở vui vẻ trở về, kết quả lại bị mẫu thân cầm chổi lông gà rượt đuổi khắp phủ.
Sau khi chịu trận xong, hắn mới biết, nhờ phúc của hắn, nhạc mẫu và mẫu thân hắn đã hóa giải hiềm khích, hơn nữa dường như còn truyền dạy cho mẫu thân hắn không ít bí quyết dạy con.
Nhưng điều thê thảm nhất chính là—nhạc mẫu hình như không mấy thích hắn.
Hắn nén nhịn suốt nửa năm trời, khó khăn lắm mới có cơ hội được gặp Nhĩ Nhĩ, nhưng nhạc mẫu lại cầm chổi chặn ngay trước cửa:
“Tân lang không được gặp tân nương trước hôn lễ, gặp mặt trước là hao tổn phúc khí!
Thế nào? Ngươi không muốn cùng nữ nhi ta sống trọn đời hay sao?”
Thiên hạ đều nói, nhạc mẫu nhìn con rể, càng nhìn càng thuận mắt.
Vậy nên để nhạc mẫu vui lòng, Tống Tẫn Hàn đành phải ngày ngày mang theo khuôn mặt tươi cười đến thăm, thế nhưng ngay cả bóng dáng người trong lòng cũng không thấy được.
Nhưng hắn vẫn rất vui vẻ.
Bởi vì, gia đình của Nhĩ Nhĩ, cũng rất yêu thương nàng.
Lần này, nàng không cần chỉ ôm hai cái bánh bao mà gả đi nữa.
Hắn muốn cưỡi tuấn mã, nâng tám kiệu lớn, long trọng rước nàng về nhà.
Hắn và Nhĩ Nhĩ, còn cả một đời rất dài để cùng nhau đi tiếp.
(Hoàn)