Khi ta bị Hoàng thượng một cước đá xuống long sàng, trong khoảnh khắc ấy, ta như sét đánh ngang tai chợt bừng tỉnh.
“Thẩm Y Lạc, ngươi bị người bày kế hạ dược cũng không hay biết, đầu óc ngươi đã úng nước rồi có phải không?!”
Ta định thần lại, nhìn hắn, y phục bị đã bị ta trong lúc mơ màng mà lột một nửa, trong lòng bất giác áy náy.
“Ta nào biết Thái hậu người lại hạ dược ta!”
Ta và Hoàng đế Triệu Thận từ nhỏ cùng nhau lớn lên, Thái hậu thương yêu ta, lại cứ muốn tác hợp ta và Triệu Thận.
Bất đắc dĩ, ta và hắn không phản đối cũng chẳng thuận tình, cứ thế kéo dài.
Chẳng ngờ, dù phòng bị bao nhiêu, lại không tránh khỏi bị Thái hậu hạ dược.
Triệu Thận mặc lại y phục chỉnh tề, sau đó đỡ ta dưới đất đứng dậy, ánh mắt có chút hoảng sợ như thể ta sẽ nhào đến lần nữa.
Hắn đỡ ta xong liền lui một trượng.
Ta nổi giận quát:
“Ngươi trốn xa như vậy làm gì? Ta dù sao cũng là đệ nhất mỹ nhân kinh thành, nếu thật sự ngủ với ngươi, đó chẳng phải là phúc phận của ngươi hay sao?”