Công tử nhà họ Phí đã bỏ rơi ta, người có hôn ước với hắn ta, tại ổ của một tên cướp, sau đó quay lại cứu mỹ nữ hầu gái của ta đang khóc lóc.
Hắn dịu dàng ôm lấy Thiếu Vũ vào lòng, dùng áo choàng che chắn, ngón tay dài cầm lấy một mảnh ngọc bội vỡ rơi từ người nàng.
Thiếu Vũ khẽ rên lên, thân hình mềm mại run rẩy áp sát vào Phí Cảnh.
Phí Cảnh nhếch môi cười nhẹ, ôm lấy Thiếu Vũ, chỉ trong vài hơi thở đã biến mất trong màn đêm, không thèm liếc mắt đến ta.
Ta dùng vai đẩy nhẹ vào chàng thư sinh trắng trẻo đứng xem trò vui bên cạnh.
“Thấy không, vừa rồi đấy. Thân pháp lợi hại nhỉ! Ha ha, chết tiệt, hắn là hôn phu của ta đấy!”