Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại DIÊU DIÊU Chương 5: DIÊU DIÊU

Chương 5: DIÊU DIÊU

9:41 chiều – 16/07/2024

16

Ta bảo Nguyệt Như trả tiền cho chủ quán, đưa bản vẽ cho thợ, rồi kéo thư sinh đến một chỗ yên tĩnh.

“Này, ta có một chiếc quạt tự tay ta khắc…”

Chưa kịp nói xong, thấy mắt chàng thư sinh sáng lên, thật đáng yêu!

Hắn ta cúi xuống gần ta, hỏi nhỏ:

“Có thể tặng ta không?”

Ta bị hắn ta làm cho ngượng ngùng, chỉ có thể giả vờ nghiêm túc gật đầu.

“Tất nhiên, nhưng tay nghề của ta không bằng thợ thủ công, cái quạt cũng không tinh xảo lắm.”

Chàng thư sinh nhìn ta nghiêm túc, đôi mắt cười mà hàng mi dày không che giấu được.

“Không sao, miễn là không phải tặng cho hàng chục người là được.”

Chàng thư sinh này ghen rồi, hắn ta chắc cũng có chút cảm tình với ta.

Ta mơ màng được hắn ta tiễn lên xe ngựa, về đến phủ mới nhớ ra, ta lại quên hỏi tên hắn ta, nhà ở đâu.

Mỹ nhân kế! Mỹ nhân kế làm ta quên hết mọi việc.

Ta buồn bã cất chiếc quạt khắc tự tay vào túi.

Lần sau gặp hắn ta, ta nhất định phải nhớ!

17

Chưa kịp lên kế hoạch lần sau ra phủ, đột nhiên có chỉ dụ truyền lệnh ta vào cung ngay lập tức.

Ta cung kính quỳ trên đại điện lạnh lẽo, lén quay đầu nhìn sắc mặt của cha mẹ.

Ừm! Rất khó coi! Ta càng lo lắng hơn.

Phí Cảnh quỳ ở bên kia, lưng thẳng tắp, không kiêu ngạo cũng không khúm núm.

Cha ta đang nghĩ gì vậy? Lão hầu gia Phí thật sự không nghĩ đến việc thuê vài thầy dạy học cho Phí Cảnh sao? Nhìn hắn ta mà tanchỉ muốn phát điên.

Hoàng thượng ngồi uy nghi trên ngai vàng, khuôn mặt toát lên sự uy nghiêm không giận mà có, ông phất tay ra hiệu cho chúng ta đứng dậy, giọng nói mang theo vẻ uy nghi của bậc quân vương.

“Phí Cảnh, ngươi nói muốn xin ân điển để một tỳ nữ thoát khỏi nô tịch, việc này liên quan gì đến tiểu thư nhà Thẩm?”

Phí Cảnh cúi mình hành lễ.

“Tâu hoàng thượng, Thiếu Vũ vốn là tỳ nữ thân cận của Thẩm tiểu thư, nô tịch hiện đang nằm trong tay cô ấy.”

“Ồ?”

Hoàng thượng cất giọng không rõ vui buồn.

“Trẫm nghe nói, hai nhà các ngươi đã định thân, nay vì một tỳ nữ mà hủy hôn ước? Nếu vậy, tỳ nữ phản chủ này đáng bị đánh chết.”

Phí Cảnh đồng tử co lại, vội vã quỳ xuống.

“Tâu hoàng thượng, thần khi còn nhỏ thường nghịch ngợm, từng lén trèo tường ra ngoài chơi. Hôm đó vô tình gây sự với bọn ăn xin trên phố, nếu không có Thiếu Vũ ra tay cứu giúp, thần đã chết dưới tay bọn chúng rồi.”

Hoàng thượng dường như cười nhẹ, ta không thể ngẩng đầu nhìn trực diện khuôn mặt ngài, nên không phân biệt được.

“Đó là chuyện giữa ngươi và tỳ nữ đó, còn đối với Thẩm tiểu thư, thì tỳ nữ đã cướp mất hôn ước của chủ nhân.”

Phí Cảnh ngay lập tức quỳ rạp xuống đất, ta lập tức cảm thấy có điềm xấu.

“Không phải vậy, thần… hủy hôn ước với Thẩm tiểu thư, là vì mấy ngày trước ngoài thành, Thẩm tiểu thư từng bị mắc kẹt trong một căn nhà đổ nát cùng với một người đàn ông lạ, suốt cả đêm.”

18

Cha ta tức giận đến đỏ bừng mắt.

“Hỗn láo! Tiểu tử ngươi dám vu khống!”

Phí Cảnh mặt không biểu cảm, nhìn ta, miệng nở một nụ cười ác độc.

“Thái phó đại nhân rất rõ, những lời ta nói có phải vu khống hay không. Thẩm tiểu thư cùng người đàn ông không rõ lai lịch, hôm qua còn tỏ ra thân mật trên phố…”

Chưa kịp nói hết câu, bên ngoài đột nhiên có tiếng động nhẹ, ngay sau đó, thái giám nhỏ giọng thưa.

“Tâu hoàng thượng, Vương gia Kính Thận cầu kiến.”

Hoàng thượng lên tiếng: “Cho vào.”

Thật tuyệt, nhiều người thế này. Có vẻ ta sẽ nổi tiếng trước cả cha ta.

Cửa phòng được đẩy ra, một người đàn ông trung niên với thần thái nghiêm nghị bước vào, ngược sáng nên ta không nhìn rõ, chỉ thấy phía sau ông ta còn có một thanh niên.

Trong tiết trời lạnh giá, người thanh niên ấy vẫn cầm quạt gấp, ta thầm nhủ, thật không sợ lạnh.

Chưa kịp suy nghĩ xong, người thanh niên đã tiến lại gần. Bóng dáng thon gọn bước ra từ sau lưng Vương gia Kính Thận. Khi ta nhìn rõ gương mặt hắn ta, không khỏi ngạc nhiên đứng yên tại chỗ.

Hắn ta thật sự rất đẹp, mày mắt như tranh, da trắng mịn, đôi mắt phượng lấp lánh, đôi môi mỏng hơi nhếch lên, thật là một người phong lưu.

Phí Cảnh vốn đã đẹp rồi, nhưng so với người này, hoàn toàn không thể so sánh được.

Ta cố gắng kiềm chế cảm xúc, dù thích mỹ nhân nhưng ta đã có chàng thư sinh của mình rồi.

Dù công tử này có đẹp thế nào cũng không thể bằng huynh ấy.

19

Hoàng thượng cất giọng như có ý trêu chọc.

“Vân Trì, sức khỏe của cháu đã khá hơn chưa?”

Ta sững sờ, sau đó nhìn chằm chằm vào chàng thanh niên vừa hành lễ xong.

Giọng nói của hắn ta trong trẻo, âm sắc như trước kia.

“Tâu hoàng bá phụ, đã không sao nữa rồi.”

Hoàng thượng lơ đễnh nghịch ngợm chiếc nhẫn trong tay.

“Hôm nay đến gặp trẫm, có việc gì không?”

Chàng thư sinh, không, phải gọi là thế tử của Vương phủ, Triệu Trang mỉm cười nhẹ.

“Đến để làm chứng cho Thẩm tiểu thư, người bị mắc kẹt ở hang ổ thổ phỉ hôm đó không phải là một người đàn ông lạ mặt không rõ lai lịch, mà là cháu.”

Đáng ghét, tên đàn ông xấu xa này! Dùng gương mặt giả để lừa ta!

Triệu Trang tiếp tục nói: “Thẩm tiểu thư có đức hạnh tốt, cùng với cháu và Tập Triệu đã giữ chân tất cả bọn thổ phỉ, đây là một việc đáng khen ngợi vì nước vì dân. Nhưng từ miệng của người này lại biến thành một chuyện mờ ám, như thể hẹn hò bí mật.”

Hình dáng đôi môi hắn ta rất đẹp, màu sắc nhạt, những lời nói ra vẫn hợp ý ta như trước.

“Quả thật những kẻ có tâm địa xấu xa, nhìn gì cũng thấy bẩn.”

Ta gật đầu khen ngợi, khi hắn ta nhìn sang, ta hừ nhẹ một tiếng, quay đầu đi không nhìn hắn ta, đồ lừa gạt.

Triệu Trang là con trai duy nhất của Kính Thận Vương, từ nhỏ đã ốm yếu. Nghe nói từ sớm đã theo du thần y dưỡng bệnh ở Giang Nam, mười mấy năm không trở về, trách gì cha ta không tìm ra hắn ta.

Phí Cảnh mặt mày xám xịt, bị hoàng thượng nhẹ nhàng đuổi ra ngoài, lúc chuẩn bị lui ra, Triệu Trang bỗng lấy ra vài món đồ và nói.

“Thật ra từ sớm ta và Diêu Diêu đã có duyên phận, những miếng ngọc bội này cũng coi như tín vật định tình của chúng ta khi đó.”

Ta nhìn kỹ, hình dáng có chút quen thuộc, Phí Cảnh đứng chết trân tại chỗ.

“Người cứu ta rốt cuộc là Thiếu Vũ hay là ngươi?”

Không ai trả lời hắn, dưới ánh mắt trêu chọc của Triệu Tramg, hắn hồn bay phách lạc rút lui.