Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại PHÙ CỪ Chương 9 PHÙ CỪ

Chương 9 PHÙ CỪ

10:39 sáng – 11/11/2024

Ta lạnh lùng đáp:

 “Chỉ dựa vào kẻ bại trận dưới tay ta như ngươi sao?”

Ta đẩy Phù Cừ ra ngoài cửa, nàng thông minh như vậy, chắc chắn biết đi tìm người cứu viện.

Gần một tháng rồi ta chưa chạm vào kiếm, cảm giác vẫn thân thuộc như xưa. Nếu khi đó, trên chiến trường ta cẩn thận hơn một chút, không bị mũi tên tẩm độc bắn lén, có lẽ ta đã không chết.

Nếu ta không chết, ta sẽ đến cầu thân Phù Cừ. Nhìn nàng cười trông rất đẹp, ta chỉ muốn mãi mãi nhìn nàng cười.

Nghĩ đến đây, lòng căm hận với hắn từ mười phần tăng lên mười hai phần, tất cả hóa thành ý kiếm, từng nhát chém đều nhắm vào điểm yếu của bọn chúng.

Ta từng nghĩ, sau khi chết rồi thì sẽ không còn cảm giác đau đớn nữa, nhưng khi thanh đao rơi xuống lưng, ta vẫn phun ra một ngụm máu.

Máu nhuốm đỏ mặt ta, thân ảnh màu trắng ở cửa cuối cùng cũng xuất hiện.

Phù Cừ chạy đến, ôm lấy ta, nhẹ nhàng đưa tay che vết thương đang chảy máu của ta:

 “Tạ Thúc, mau đi tìm đại phu!”

Tạ Thúc gọi người dọn dẹp hiện trường, rồi vội vàng đi tìm đại phu.

Nhưng ta biết, gần đây chẳng còn ai sinh sống thì làm sao tìm được đại phu?

Hơn nữa, đây là cơ hội cuối cùng mà ta có được. Ta nắm lấy tay nàng, tay nàng lạnh buốt:

 “Phu nhân đừng khóc.”

Nàng lau nước mắt một cách vụng về:

 “Ta không khóc.”

Ta nghe nàng hỏi ta:

 “Ngươi rốt cuộc là ai?”

Ta đưa tay lau nước mắt cho nàng, lòng đau nhói: 

“Ta vốn dĩ là một kẻ đã chết, đừng khóc vì ta, Phù Cừ.”

Ta có rất nhiều điều muốn nói, nhưng đến lúc này lại không biết bắt đầu từ đâu, chỉ biết nắm chặt tay nàng, cố gắng sưởi ấm đôi tay lạnh lẽo ấy, cuối cùng chỉ nói được một câu: 

“Nàng thật xinh đẹp.”

Phù Cừ, nàng thật đẹp, đẹp đến mức ta chỉ muốn ở bên nàng không xa không rời.

“Ta là Tạ Lâm Sanh… Phù Cừ.”

Ta là phu quân của nàng.

Chúng ta đã gặp nhau ba lần. Dù nàng không nhớ ta, nhưng ta vẫn luôn ở bên nàng. Dù nàng không còn nhìn thấy ta nữa, ta cũng sẽ luôn bên nàng.

Phật tổ,  liệu có thể chọn lại một lần nữa không?

Trước khi mất đi ý thức, ta như nghe thấy một tiếng cười nhẹ và tiếng thở dài từ nơi xa xăm vọng lại.

12

Lần nữa mở mắt, ta thấy mình đang ở một ngôi miếu đổ nát ngoài thành.

Mái hiên, bồ đoàn đều mục nát, chỉ có pho tượng Phật vẫn uy nghiêm lạ thường.

Ta kinh ngạc khi phát hiện mình vẫn còn sống. Và lần này khác biệt ở chỗ, ta có thể chạm vào thân thể của mình.

Thật sự được chọn lại sao?

Ta ngước mắt nhìn, ngoài cửa sổ trời quang mây tạnh, một chậu hoa sen lắc lư trong làn gió, một giọng nói vang lên trong đầu ta: 

“Tạ Lâm Sanh.”

“Phật Tổ!”

Giọng nói của Phật bình thản, Ngài nói:

 “Đây đều là do vị đế vương nhân gian kia cầu nguyện mà có, ngài ấy nguyện đổi lấy cả đời không con nối dõi để đổi cho ngươi một cơ hội sống lại. Ta đã ban cho ngươi ba lần xuất hiện, nếu cả ba lần không dùng đến, nghĩa là ngươi đã không còn tiếc nuối ở nhân gian. Nếu dùng hết ba lần ngươi sẽ có cơ hội sống lại, để ngươi giải tỏa những nỗi niềm còn vương vấn. Cả đời này ngươi vì nước vì dân, trung thành son sắt, trời cao có lòng từ bi, tất cả những điều này là quả báo tốt của ngươi.”

Ta cung kính cúi đầu:

 “Tạ ơn Phật Tổ đã cho ta toại nguyện.”

Phật rời đi.

Ta mở cửa, ngoài cửa có một con ngựa đang đứng chờ sẵn.

Năm mới đã đến rồi nhỉ…

Ta trở mình lên ngựa, cảm giác thân thuộc ùa về trong gió.

“Phù Cừ, ta đã trở về rồi!”

13

Khi về đến kinh thành đã là hoàng hôn, ta bước qua cổng thành, dắt ngựa chầm chậm đi vào.

Có phải càng gần quê nhà thì lòng càng thêm xao xuyến?

Sắp về đến nơi rồi, vậy mà lại thấy có chút sợ hãi. Không biết Phù Cừ khi gặp lại ta liệu có vui mừng không?

Ta buộc ngựa dưới một gốc cây lớn, lặng lẽ trèo qua tường vào phủ. Bức tường này ta đã leo hơn chục năm, vẫn quen thuộc và dễ dàng như ngày nào.

Đi theo hành lang đến đình giữa hồ, từ xa ta đã nghe thấy tiếng mọi người cười đùa.

Ta nghe thấy giọng vui vẻ của Tạ Thúc:

 “Từ khi bắt đầu chinh chiến, Tạ phủ đã lâu lắm không có không khí tươi vui thế này. Ai nấy đều vui mừng khi có thể đón năm mới cùng Thiếu phu nhân. Thiếu phu nhân mặc áo bông đỏ trông như em bé trong tranh Tết vậy, nhìn mà thấy ấm lòng.”

Giọng Phồn Cô Cô tiếp lời:

 “Dù chữ của Thiếu phu nhân vẫn chưa thể nhìn được, nhưng đầu năm mới, chỉ cần có ý tốt là đủ.”

Khiến mọi người đều phá lên cười.

Ta tựa vào cột, ngắm nhìn cảnh tượng ấm áp ấy.

Ngày xưa, mỗi khi ta ở nhà đón Tết đều không náo nhiệt đến vậy. Có lẽ là do khi đó lòng ta cũng nặng nề.

Ta bước tới gần hơn.

Mấy người thanh niên trẻ thính tai lập tức quay đầu lại: 

“Ai ở đó?”

Mọi người đều nhìn về phía ta.

Ta từ trong bóng tối bước ra:

 “Chúc mọi người năm mới vui vẻ.”

“A! Thiếu Tướng Quân!”

“Thiếu Tướng Quân trở về rồi, là Thiếu Tướng Quân về thật rồi!”

“Trời ơi, Thiếu Tướng Quân!”

“Ta không phải đang mơ chứ!”

Mọi người quay lại chạy tới ôm lấy ta, hỏi han đủ điều, Tạ Thúc thì nước mắt ràn rụa.

Ta nhìn về phía nữ tử ngồi ở vị trí trung tâm.

Hôm nay nàng cài chiếc trâm vàng, mặc áo bông đỏ, ngồi yên đó với nụ cười dịu dàng trên mặt.

Nàng nhìn ta không nói gì mà chỉ khẽ mỉm cười.

Ta bước đến, lấy từ trong người ra một miếng ngọc bội trao cho nàng, đó là của hồi môn của mẫu thân ta dành cho con dâu tương lai của bà.

“Năm mới vui vẻ, phu nhân.”

Phù Cừ đưa tay đón lấy: 

“Năm mới vui vẻ, Tạ Lâm Sanh.”

14

“Thế là quân địch bắn mũi tên tẩm độc vào ngực của Tiểu Tướng Quân Tạ gia khiến mọi người vô cùng hoảng sợ, thậm chí tin tức truyền về còn nói là không tìm thấy thi thể! Nhưng ngươi có biết không? Tiểu Tướng Quân Tạ gia số mạng tốt, hai tháng sau sống lại như một kỳ tích…”

Mấy vị trà sư kể chuyện kể đến nỗi nước bọt bay tứ tung. Ta từ tiệm Thất Bảo mua ít bánh mang ra xe ngựa, mở ra đưa cho Phù Cừ đang nghe mê mải.

“Đi thôi, phu nhân.”

Phù Cừ kéo tay áo ta: 

“Để nghe xong đoạn này rồi đi mà, Tạ gia Tiểu Tướng Quân.”

Ta mỉm cười nhìn nàng: 

“Muốn nghe gì thì Tạ Lâm Sanh này đích thân kể cho nàng nghe.”

“Này, Tạ Lâm Sanh!”

Hôm qua ta vừa vào cung bái kiến Hoàng Thượng, ngài nhìn ta như muốn nói điều gì, cuối cùng chỉ nói: 

“Ngươi trở về là tốt, trở về là tốt rồi.”

Ngài còn nói:

 “Trẫm có khanh thật là phúc phần. Chỉ là khanh lập chiến công hiển hách, lẽ ra phải được vinh hoa phú quý, thậm chí kết duyên cùng công chúa cũng không có gì là không xứng. Nhà họ Hứa thì khó mà sánh ngang…”

“Bệ hạ, Phù Cừ rất tốt, thần rất yêu nàng, xin bệ hạ đừng can thiệp vào chuyện gia đình thần.”

Hoàng Thượng sững sờ, sau đó vẫy tay: 

“Thôi, thôi.”

Trở về phủ, ta lại cảm thấy may mắn vì mình đã từng gặp nạn, nếu không thì làm sao đến lượt ta cưới được một cô nương tốt như Phù Cừ.

Sau này ta sẽ không để nàng phải chịu bất kỳ thiệt thòi nào nữa.

Xe ngựa chầm chậm lăn bánh, hôm nay ta cùng Phù Cừ đến chùa cầu phúc và tạ lễ.

Ta thắp đèn trường minh cho phụ mẫu, cô cô, nhị thúc và các tướng sĩ Tạ gia, nhìn Phù Cừ quỳ trên bồ đoàn, nhắm mắt cầu nguyện, ta cũng chắp tay, thầm nghĩ:

 “Đa tạ trời xanh đã cho ta một cơ hội trở lại, phụ mẫu yên tâm, nhi tử nhất định sẽ đối xử tốt với Phù Cừ.”

Thương nàng, bảo vệ nàng, không bao giờ để nàng chịu ấm ức.

Hứa Phù Cừ sẽ là cô nương hạnh phúc nhất kinh thành. Chúng ta cũng sẽ bên nhau đến đầu bạc răng long.

End