10
Phù Cừ chép lại cuốn nhật ký rồi vội đi đến từ đường.
Hai tên ngốc kia lại còn bắt một đứa trẻ.
Ánh mắt Phù Cừ kiên định, vì đứa trẻ mà nàng chấp nhận nhượng bộ. Cuối cùng, nàng ôm đứa trẻ vào lòng, hỏi nó có bị thương không.
Nàng vừa tình nghĩa lại vừa quyết đoán, đã hoàn toàn chinh phục được Tạ Thúc.
Sau này, trong Tạ phủ sẽ không còn ai dám không phục nàng, Phù Cừ chính là chủ nhân duy nhất của Tạ phủ.
Ta hớn hở nói:
“Phu nhân của ta thật lợi hại.”
Trời đã tối, Phù Cừ bảo mọi người trở về nghỉ ngơi, nhốt hai kẻ kia lại rồi sáng mai xử lý.
Ta cứ tưởng nàng sẽ về phòng nghỉ, theo sau nàng giãn gân cốt, định cùng nàng quay về. Không ngờ nàng lại nhân lúc mọi người lơ là mà rẽ vào từ đường.
À phải, nàng vẫn muốn đến từ đường.
Nàng lấy khăn ra lau từng bài vị, miệng lẩm bẩm rằng không thể bỏ mặc phụ thân cô độc, rồi vừa thắp hương vừa dập đầu.
Ta dựa vào bên cạnh, mỉm cười nói:
“Tạ gia đều là những người thô sơ, lại rất thích những cô nương giữ lễ nghi chu đáo, gia đình ta chắc chắn sẽ yêu quý nàng.”
“Trước lễ sau binh, thật là một thói quen tốt.”
Thấy Phù Cừ bắt đầu lục lọi tìm kiếm, không hiểu sao trong lòng ta cảm thấy rất vui.
Nhìn thấy nàng, lòng ta lại vui vẻ.
Tiểu cô nương đáng yêu này, chẳng lẽ là ý trời mà Phật đã nói?
Ta ngồi khoanh chân bên cạnh nàng.
Nếu Tạ gia không gặp biến cố, nàng gả vào đây chắc sẽ hạnh phúc biết bao.
Ta nói:
“Nếu thật sự như vậy, nàng có thể được nếm thử bánh ngọt mẫu thân ta làm, ngọt vừa phải, rất ngon.”
“Cô cô của ta thích đi chơi nhất, chúng ta sẽ cùng nhau du ngoạn sơn hà, này, nàng đã từng đến biên cương chưa? Lúc không có chiến tranh, ánh trăng ở biên cương tròn và lớn lắm, chúng ta sẽ hát hò, nhảy múa và nướng thịt dưới ánh trăng. Nàng có biết cưỡi ngựa không? Nếu không thì cũng không sao, tiểu gia ta sẽ đưa nàng đi, chúng ta cùng ngắm đại thảo nguyên…”
Ta chưa nói xong, Phù Cừ dường như đã tìm kiếm xong, đứng dậy đi ra ngoài.
Ta vội vã đuổi theo, tiếp tục nói:
“Không thích thảo nguyên cũng không sao, chúng ta còn rất nhiều việc có thể làm cùng nhau, nếu có cơ hội.”
Ta đứng đó, nhìn nàng dừng bước khi nghe thấy tiếng khóc.
Ta cúi đầu, nhìn mình, khẽ cười:
“Nếu còn cơ hội, nàng nhất định sẽ là thiếu phu nhân hạnh phúc nhất kinh thành.”
Phù Cừ bước tới, cùng mọi người đang đốt giấy bạc quỳ xuống, có người hỏi nàng:
“Thiếu phu nhân cũng nhớ Thiếu Tướng Quân sao?”
Khoảnh khắc ấy, lòng ta tràn ngập hy vọng, nhưng nàng lại nói:
“Ta và Thiếu Tướng Quân chưa từng gặp mặt, nói nhớ thương thật là giả tạo.”
Như một thùng nước lạnh dội thẳng xuống, ta chợt nhận ra nàng không hề quen biết ta, cũng chẳng hiểu gì về ta, thậm chí đến việc gả vào đây cũng là do bị ép buộc.
“Đúng rồi, ta tự mình đa tình rồi.”
Nhưng ngay lập tức, ta vỗ đầu:
“Nghĩ gì vậy chứ? Dù nàng bị ép buộc, nhưng nàng không có ai khác trong lòng, gả vào đây rồi thì chính là thiếu phu nhân của Tạ gia. Đã là thê tử của Tạ Lâm Sanh, ta tất nhiên sẽ phải đối xử tốt với nàng! Chính vì nàng bị ép buộc, ta càng phải đối xử tốt với nàng hơn!”
“Nàng chưa từng gặp ta, mà nói yêu thích thì quả là giả dối! Nhưng… ”
Ta nhìn ngọn lửa bập bùng, và dáng vẻ của nàng khi trò chuyện với Phồn Cô Cô, tự tin nói:
“Đợi đến lúc nàng gặp tiểu gia ta, chắc chắn sẽ thích ta!”
Tạ phủ vì có Phù Cừ mà cuối cùng không còn bị bao phủ hoàn toàn trong không khí tang thương.
Có lẽ như câu nói—
“Nỗi đau rồi sẽ qua đi, tình yêu cuối cùng cũng sẽ đến.”
11
Sáng sớm hôm sau, Phù Cừ vào cung yết kiến Hoàng Thượng.
Ta cũng theo nàng, cùng quỳ bên dưới.
Phù Cừ nói:
“Bệ hạ, giờ ngài có thể yên tâm rồi.”
Ta thầm nói:
“Đa tạ bệ hạ đã đưa Phù Cừ đến bên ta.”
Giờ thiên hạ đã thái bình, biển yên sông lặng, Hoàng Thượng cũng chăm lo dân chúng, còn ta có thể ở bên Phù Cừ, dù không thể thực sự bên nàng, nhưng có thể dõi theo từng khoảnh khắc của nàng.
Chẳng phải đây cũng là một kết thúc tốt đẹp sao?
Về đến phủ, Phù Cừ nhận được thánh chỉ ban thưởng, mọi người đều vui mừng cho nàng, nhưng nàng đột nhiên giơ tay tự vả mình một cái.
Ta giật mình, vội nhìn xem nàng có sao không.
Thấy ánh mắt nàng chớp né tránh, ta đoán rằng vì trước đó đã nghi ngờ Hoàng Thượng mà nàng cảm thấy áy náy nên không khỏi bật cười, thầm nghĩ, phu nhân đúng là…
Đáng yêu quá đi mà!
Tạ phủ đang dần phát triển theo hướng tích cực, với Tạ Thúc và Phồn Cô Cô ở đây, mọi việc lớn nhỏ trong phủ nàng không cần phải bận lòng.
Phù Cừ, nàng cứ làm điều gì khiến nàng vui là được.
Ta ngồi bên cửa sổ, tỉ mỉ khắc cho nàng một chiếc trâm, dường như nàng đã quên đi người thiếu niên mà nàng gặp đêm đó, như thể nàng chưa từng nhớ đến ta. Nhưng không sao cả, dù sau này nàng có người trong lòng, ta nghĩ Tạ Thúc họ cũng sẽ không ngăn cản nàng rời đi.
Chỉ cần nàng hạnh phúc là đủ.
Ta tìm loại ngọc tốt để khắc trâm cho nàng, dự định chọn một dịp thích hợp để gặp nàng.
Ta muốn ôm nàng.
Dù sau này không còn gặp lại, ít nhất ta muốn nàng biết rằng, Tạ Lâm Sanh này rất thích nàng!
Một đêm nọ, khi Phù Cừ đang nằm trên giường vẽ phác thảo việc sửa sang khu vườn, ta ngồi bên cửa sổ khắc trâm, chỉ còn chút nữa là hoàn thành. Ta đã cẩn thận chọn hình hoa sen để làm chiếc trâm này, vô cùng phù hợp với nàng.
Bỗng ta nghe thấy tiếng nặng nề của vật gì đó rơi xuống, như thể có ai vừa ngã.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời đen đặc phản chiếu ánh sáng khác thường, ta liền thu chiếc trâm lại và đi vào trong.
Ta đặt chiếc trâm vào một chiếc hộp, rồi đặt lá thư có bài thơ trước đó lên trên. Cảm thấy vẫn chưa đủ, ta viết thêm một câu:
“Phù Cừ, đừng buồn, ta luôn ở bên nàng.”
Nếu khi gặp lại, ta đột nhiên biến mất, liệu nàng có buồn vì ta không?
Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, ta bước sang căn phòng bên cạnh.
Ta nhớ ở đây có treo một thanh kiếm.
Ngay lúc đó, tám kẻ áo đen xông vào, không nói lời nào đã giơ kiếm chém tới nàng. Ta vội hiện thân, bảo vệ nàng đang hoảng loạn ở phía sau, nhẹ giọng nói:
“Đừng sợ.”
Bọn chúng là thuộc hạ của tam hoàng tử nước địch, kẻ mà ta từng đánh bại chỉ trong một chiêu.
Tên cầm đầu giận dữ quát lên:
“Tên khốn Tạ Lâm Sanh! Ta muốn ngươi và cả gia đình ngươi đền mạng cho điện hạ!”