06
Ngày về thăm nhà, dù nhạc phụ không thấy được ta nhưng ta vẫn sắp xếp lại bản thân thật chỉnh tề.
Thái độ cung kính một chút cũng chẳng thiệt gì. Dù sao ta cũng là Trung Đức Lang Thiếu Tướng Quân, ở kinh đô này, ít ai ở tuổi ta mà đạt được vị trí này. Lấy được ta làm con rể, chắc nhạc phụ phải âm thầm vui sướng lắm!
Ta ngẩng cao đầu, vênh váo theo sau Phù Cừ bước vào.
Nhưng không ngờ lại gặp Hoàng Thượng.
Ta thật cạn lời! Sao lại là ngài nữa chứ!
Ngày nào cũng nghĩ ra chuyện kì quái gì vậy?
Hoàng Thượng vừa ép buộc vừa dụ dỗ Phù Cừ, ta đứng ngay bên cạnh mà xòe tay múa vuốt như muốn dọa hắn.
Thật đáng giận, lúc còn sống ta đã cung kính với ngài như vậy, mà đến khi ta chết rồi lại phải nhìn ngài ức hiếp thê tử của ta!
Nghe lời Hoàng Thượng nói, ta liền hiểu rằng ngài không tin ta đã chết.
Trong khoảnh khắc ấy, ta không biết nên cười hay buồn, tình cảm chân thật của đế vương thật hiếm hoi, nhưng lại dành cho một vị thần tử ngoại triều như ta.
Chết hay chưa thì có quan trọng gì chứ? Miễn là thiên hạ thái bình là được rồi.
Vậy mà còn làm khó thê tử ta!
Ta nhẹ nhàng đặt tay lên vai Phù Cừ:
“Tiểu Phù Cừ đừng sợ, ta đi cùng nàng! Đây chính là lúc phu thê đồng lòng, cùng nhau làm nên chuyện!”
Vì vậy, ta luôn âm thầm dõi theo mọi hành động của nàng, cố ý xuất hiện trên những chặng đường mà nàng đi qua, còn cẩn thận chỉnh vị trí của nến, để khi nàng thấy ta là lúc ta trông đẹp trai nhất.
Xem nàng có mê chết ta không!
Kinh thành mỹ nam, tiểu gia ta đứng nhất!
Ta còn cố ý tìm một cuốn sách, chép lại một bài thơ đầy tình ý ngọt ngào để tỏ nỗi nhớ nhung.
—“Nếu không sầu ly biệt, chẳng tin nhân gian có bạc đầu.”
Nhất định sẽ làm nàng mê chết đi được!
Lần đầu gặp gỡ với nàng, tất nhiên phải thật chỉn chu. Ta còn rải đầy cành khô quanh đó, đôi tai ta nhạy lắm, nghe động tĩnh là lập tức quay đầu bắt ngay!
Quả nhiên nàng giẫm lên cành khô ta chuẩn bị, ta liền nhìn qua, nàng lại cố tỏ ra như không có chuyện gì, bước tới xem bài thơ ta viết.
Ta cố nén niềm vui trong lòng, nói:
“Phu nhân, chào nàng.”
Nhưng Phù Cừ lại có vẻ thẫn thờ, ta gọi nàng là phu nhân mà nàng không để ý, có lẽ là nghĩ ta là hạ nhân trong phủ.
Ta cũng giả vờ làm bộ, hỏi nàng định đi đâu. Phù Cừ đảo mắt, rồi lùi lại một bước:
“Ta có việc.”
Nàng lại lùi thêm một bước:
“Ta phải về ngủ rồi, ha ha ha.”
“Được thôi.”
Ta ngồi xuống bàn, vò nát một tờ giấy trong tay.
Sao nàng không muốn đi cùng ta chứ!
À phải rồi, nàng là thê tử của ta, tất nhiên phải giữ khoảng cách với những nam nhân khác, nàng lại chưa từng gặp ta nên chắc chắn không muốn tiếp xúc quá nhiều!
Ta vỗ tay một cái:
“Đúng rồi, chính là vậy!”
Ta liền mở tờ giấy ra, tự nhủ:
“Tạ Lâm Sanh, ngươi đừng có hẹp hòi như vậy. Còn đi ghen tuông với chính mình à? Thật là, hãy mở rộng lòng ra nào.”
07
Ta theo sau nàng đến đại sảnh.
Nơi này thật quen thuộc, mọi thứ vẫn bày biện như trước.
Phù Cừ rất thông minh, ngay lập tức tìm thấy lá thư ta viết cho cô cô.
Thấy nàng đọc chăm chú, ta không khỏi có chút ngượng ngùng mà quay mặt đi.
Dù sao đây cũng là lá thư ta viết từ khi còn nhỏ, không biết nàng có nghĩ ta trẻ con không nữa.
Ta ngồi xổm bên cạnh, thấy nàng suy tư lâu đến vậy, không khỏi nghi ngờ không biết ta đã viết những gì mà nàng lại nhìn lâu đến thế.
Giây tiếp theo, nàng cất lá thư vào trong áo, vừa ra khỏi cửa liền thấy hai bóng đen hiện lên bên khung cửa sổ.
Phù Cừ như bị giật mình, vừa quay đầu lại thì lẩm bẩm:
“A Di Đà Phật, A Di Đà Phật, ta biết là ta xui xẻo, nhưng hôm nay việc này rất quan trọng! Lão thiên gia ơi, đừng dọa con! Con coi người như gia gia, người nhất định phải coi con như cháu chứ, lão thiên gia ơi!”
Ta bật cười thành tiếng, phu nhân thật đáng yêu quá.
Rồi nàng đứng dậy, không dám nhìn ngang nhìn dọc mà đi nhanh ra ngoài.
Lát sau, có hai bóng người nhẹ nhàng mở cửa sổ vào. Một kẻ trông có vẻ không được sáng sủa lắm hỏi:
“Lão đại, tại sao chúng ta lại phải leo cửa sổ?”
Gã còn lại liền vỗ mạnh lên đầu hắn:
“Ngu ngốc! Làm nghề này mà lại đi cửa chính thì làm sao được?”
Kẻ kia ôm đầu, vẻ mặt đầy tủi thân:
“À, ra vậy.”
Tên lão đại leo vào, vừa nhìn quanh vừa nói:
“Sao nơi này có vẻ lạnh thế nhỉ?”
Ta nhìn hai người lục tung mọi thứ lên, thấy họ chỉ đang tìm tiền nên cũng để mặc.
Nghĩ đến dáng vẻ của Phù Cừ, ta thầm nhủ:
“Phu nhân rõ ràng thấy hai người này mà không lên tiếng, chắc là có dụng ý khác. Cứ để xem nàng xử lý thế nào.”
08
Ta lần theo hướng đi của Phù Cừ, thấy nàng đang đứng ngây người ở cửa thư phòng, không biết nhìn gì.
Ta bước tới nhìn theo, thì thấy một nữ tử đang cúi người bên bàn.
“Cô cô…”
Ta khẽ gọi.
Gương mặt của nữ tử ấy chưa hề trải qua phong sương, tràn đầy sức sống, nàng khẽ mỉm cười, viết lên giấy:
“Tiểu Ổn đáng yêu, xin lỗi, cô cô sai rồi! Nhưng cho dù ta có bắt con cầm ếch hù dọa con, lừa con đi bắt cá ở cái hồ không có cá, con cũng không thể giận ta nguyên một ngày chứ, Tiểu Ổn, con không thể không nói chuyện với cô cô được đâu.”
“Cô cô!”
Ta cất tiếng gọi lớn, nhưng Tạ Thành Hoa vẫn không nghe thấy. Bà ấy vẫn đang chìm đắm trong thế giới của mình.
Cho đến khi tiếng cười của Phù Cừ vang lên, khung cảnh liền biến mất ngay lập tức.
Ta nhìn nàng, Phù Cừ như chợt nhận ra điều gì, vội bịt miệng, ngó quanh một lượt xem có ai không rồi mới an tâm.
Nàng bước tới quan sát những đồ vật trên bàn, ánh mắt ta cũng dừng lại ở tờ giấy.
Trên đó chẳng có chữ nào, nhưng trong đầu ta lại tự nhiên nhớ lại những lời mà cô cô vừa viết.
Năm ta bảy tuổi, lần đó ta cùng cô cô ra ngoại ô chơi, nàng từ bờ sông bắt một con ếch ném lên người ta, rồi giữa trưa còn lừa ta đi bắt cá trong hồ của một gia đình nọ, mà phu nhân của gia đình ấy rất ghét mùi tanh của cá nên trong hồ chẳng có lấy một con cá nào.
Ta mò mẫm trong hồ suốt nửa canh giờ cũng không bắt được gì, trở về còn bị ốm.
Sau đó, ta không thèm nói chuyện với bà ấy, đến mức mẫu thân phải khuyên nhủ rằng ta không thể giận cô cô cả đời, ta mới viết bức thư để lại phía sau bức hoành phi, đó là nơi bí mật của ta và cô cô.
Đáng tiếc, cô cô chưa kịp hồi đáp thì đã ra trận, và ta cũng chưa từng nhận được bức thư xin lỗi của cô cô.
Bức thư xin lỗi muộn màng này, cuối cùng ta cũng đã nhìn thấy.
Nghĩ đến đây, ánh mắt ta dần trở nên dịu dàng.
Nhìn lại Phù Cừ, nàng đã lấy mấy tấu chương trên kệ sách xuống và mở từng bản ra xem.
Thấy nàng đọc chăm chú, ta cười nói:
“Sao? Bị phu quân nàng mê hoặc rồi à?”
Giây tiếp theo, tiểu cô nương liền cất tấu chương vào ngực áo.
Ta sững người, lập tức nhận ra nàng muốn mang những thứ này cho Hoàng Thượng xem.
Ta đi theo nàng đến cửa, liền nghe thấy giọng của hai tên ngốc kia.
Ta lén nhìn sắc mặt của Phù Cừ, nàng không tỏ vẻ kinh ngạc, cũng chẳng sợ hãi hay lo lắng, chỉ bình tĩnh nghe hai người kia bàn nhau sẽ đến từ đường, đợi khi chúng rời đi, nàng mới đẩy cửa bước ra.
Quả nhiên, phu nhân đã có kế hoạch.
09
Ta theo sau Phù Cừ đến chỗ Tạ Thúc, thấy nàng lục dưới gối của ông và lấy ra một cuốn nhật ký.
Nhật ký… về ta sao?
Ta thực sự chưa bao giờ biết đến sự tồn tại của cuốn nhật ký này.
Trước đây phụ thân thường xuyên chinh chiến xa nhà, ký ức ấm áp giữa cha con chúng ta thật sự không nhiều, điều ta nhớ sâu sắc nhất là lần ông cầm kiếm đuổi ta chạy qua ba dãy phố.
Ta vẫn luôn nghĩ rằng ông chỉ yêu thương mẫu thân, đối với ta thì mặc kệ cho tự do, nhưng không ngờ… nghĩ đến vẻ mặt nghiêm nghị của ông khi ở trước mặt ta, còn sau lưng lại bảo Tạ Thúc bí mật ghi lại mọi chuyện về ta…
Ta ngồi xổm xuống, cùng Phù Cừ xem.
Trên đó, từ chuyện nhỏ như ăn uống, đến việc lớn như đánh nhau với ai, đều được ghi chép tỉ mỉ.
Cho đến khi Tạ Thúc viết rằng Đại Tướng Quân đã qua đời, Đại Tiểu Thư cũng hy sinh.
Đó là khởi đầu cho biến cố của đại gia tộc nhà họ Tạ, từ đó cả Tạ gia chỉ còn lại mình ta.
Và rồi sau đó, ngay cả ta cũng không còn nữa.
Tiếng hít mũi của Phù Cừ vang lên, ta quay lại nhìn nàng:
“Phu nhân, sao nàng lại khóc rồi?”
Ta muốn ôm nàng, nhưng đáng tiếc tay ta chỉ có thể xuyên qua người nàng.
“Phù Cừ, cảm ơn nàng vì đã cho ta biết những điều này.”
Sinh ra trong Tạ gia, từ khi còn nhỏ chứng kiến nhị thúc qua đời, ta đã hiểu rằng chuyện sống chết chưa bao giờ là do ta quyết định.
Khi phụ thân, mẫu thân và cô cô lần lượt hy sinh nơi chiến trường, ta thường ngồi một mình suốt cả đêm.
Ta thật sự rất nhớ những ngày tháng bị phụ thân đuổi khắp phố, bị cô cô trêu chọc, còn được ăn bánh ngọt do chính tay mẫu thân làm.
Vì thế, khi cả Tạ gia tử trận, triều đình đứng trước sự xâm lược của địch mà không ai dám đứng ra, ta không hề do dự mà nhận lấy soái ấn.
Hoàng Thượng từng khuyên ta nên lưu lại hương hỏa cho Tạ gia.
Nhưng, bệ hạ, chứng kiến người thân lần lượt ra đi là một nỗi đau quá lớn, vì từng trải qua nên ta không muốn người khác cũng phải chịu đựng như ta.
Vậy mà bây giờ, ta đã tử trận, có một người mang danh thiếu phu nhân của Tạ gia vào phủ, nàng thiện lương kiên cường, dù chẳng máu mủ ruột thịt, lại sẵn lòng vì Tạ phủ mà lăn xả.
Phù Cừ, nếu như…
Nhưng thôi vậy.