Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại PHÙ CỪ Chương 6 PHÙ CỪ

Chương 6 PHÙ CỪ

10:35 sáng – 11/11/2024

02

Theo ký ức quay lại nhà xưa.

Ta mới qua đời nửa tháng, vậy mà Tạ phủ đèn đuốc tưng bừng, ta không hiểu tại sao, quay một vòng mới biết là đang làm lễ cưới cho ta.

Gì cơ?!

Cho ta?!

Cưới vợ sao?!

Lại còn là do Hoàng Thượng ban hôn?

Cô nương nhà nào lại đồng ý gả đến đây chứ?

Không phải chứ, đây là trò gì đây?

Ta khoanh chân ngồi trên cổng Tạ phủ, chỗ mà trước kia ta thích trèo lên nhất, chỉ là khi đó phụ thân ta chưa kịp đốt xong nửa nén nhang đã xách kiếm đuổi theo khiến ta phải chạy khắp thành.

Ta nhìn thấy kiệu hoa từ góc phố náo nhiệt dần tiến vào, Tạ Thúc thực sự đỡ một vị cô nương từ trong kiệu ra, lại còn dìu thẳng vào từ đường.

Ta âm thầm nghĩ không ổn rồi! Tạ Thúc cứng nhắc này liệu có nói thật cho cô ấy biết không?! Nếu vậy sao không từ chối hôn sự ngay từ đầu!

Ta vội vàng đi theo, muốn xem Tạ Thúc nói gì và phản ứng của cô nương ấy, thật có chút tò mò.

Ta chống tay dựa vào bài vị của cụ tổ: 

“Cụ tổ, người thấy cô nương này thế nào?”

Tất nhiên cụ tổ không thể trả lời ta rồi. Vì vậy ta chỉ có thể dựa vào bên cạnh, cẩn thận quan sát vị cô nương can đảm này.

Tạ Thúc thở dài nói:

 “Nam nữ già trẻ trong nhà này đều đã tử trận nơi sa trường hết rồi.”

Cô nương ấy nghe vậy buông chiếc quạt trong tay, lộ ra khuôn mặt khá thanh tú, đội mũ phượng trong bộ hỉ phục đỏ rực trông thật kiều diễm động lòng người.

Chỉ là thanh tú thôi, xứng với ta cũng chỉ tạm ổn, dù sao ta đây cũng có tiếng là phong thần tuấn lãng trong kinh thành.

Cô nương đó đưa tay chỉnh lại hỉ phục:

 “Vậy… người cưới ta là ai?”

Ta lập tức nổi hứng trêu đùa, xoay người đẩy ngã bài vị của mình.

03

Cô nương ấy trong mắt không có sợ hãi, nhìn bài vị rồi lại nhìn Tạ Thúc: 

“Cái này… tự ngã xuống à?”

Tạ Thúc lau giọt mồ hôi vốn không tồn tại trên trán, vội bước lên đỡ bài vị:

 “Phù Cừ cô nương, lần này người thành thân với cô nương chính là Thiếu Tướng Quân của chúng ta, người vừa tử trận nửa tháng trước.”

Nàng tên là Phù Cừ sao?

Thật sự cũng xứng với tên, nàng kiều diễm như đóa sen Phù Cừ vậy.

Phù Cừ gật đầu: “Được.”

Tạ Thúc lại mắc chứng cũ, ngập ngừng, xoắn xuýt đôi tay mà không biết nói gì. Ngược lại, Phù Cừ thẳng thắn hỏi: 

“Ta có thể dâng hương cho họ được không?”

Không chỉ Tạ Thúc ngạc nhiên, mà ta cũng sững sờ.

Nếu là một cô nương bình thường có lẽ đã sợ hãi mà bỏ về rồi, nhưng nàng vì sao lại…

Rồi ta chợt nhớ đến cha nàng, vị thị vệ luôn trầm lặng ít nói trước mặt hoàng thượng. Người đã cống hiến bao năm khi Hoàng Thượng còn là Thái tử, đến khi ngài đăng cơ, ông vẫn chưa kịp được ban thưởng gì thì con gái lại bị gả cho một người đã khuất.

Thật đáng thương… Nhưng có lẽ họ cũng không có cách nào phản đối.

Ta nhìn Phù Cừ cầm hương cung kính dâng lễ.

Trong lòng ta bỗng dâng lên cảm giác tội lỗi.

Nàng thật đáng thương, một mình gả đến đây còn phải đối mặt với những chuyện như thế này, vậy mà ta còn trêu đùa nàng, thật chẳng ra gì!

Nghĩ vậy, ta liền quỳ xuống cạnh nàng.

Dù Tạ phủ không còn chủ nhân để tiếp đãi nàng, nhưng Tạ Thúc và Phồn Cô Cô đều là người tốt. Nàng không thể làm chủ cuộc sống mình, nhưng khi gả vào đây, ít nhất cũng là một sự giải thoát, không còn ai quản thúc nàng.

Với tính cách của Tạ Thúc và những người khác, ngôi nhà này hiển nhiên sẽ do Phù Cừ làm chủ.

Thật sự thiệt thòi cho nàng rồi…

Ta thầm nghĩ, sau đó lẩm nhẩm trong lòng mấy lời mà người giám hôn thường hay nói trong lễ thành hôn:

“Nhất bái thiên địa.”

“Nhị bái cao đường.”

“Phu thê đối bái.”

Sau lễ bái đường, nàng chính là thiếu phu nhân danh chính ngôn thuận, là chủ nhân duy nhất của ngôi nhà này.

Nếu ai dám ức hiếp nàng, ta sẽ vào giấc mộng của hắn mà đánh cho một trận!

Nghĩ thế lòng ta cũng nhẹ nhõm hơn, đứng dậy cùng nàng, chỉ thấy Tạ Thúc đã rơi nước mắt đầy mặt.

Ta cuống cuồng vung tay, như thể muốn quạt nước mắt của ông ấy trở lại:

“Tạ Thúc! Đừng dọa tiểu cô nương sợ chứ!”

04

Tối đến, Phù Cừ ngồi trước gương tẩy trang, nàng không mang theo tỳ nữ, Phồn Cô Cô muốn sắp xếp cho nàng, nhưng nàng từ chối.

Ta chống tay ngồi đối diện nàng.

Phù Cừ tháo chiếc mũ phượng trên đầu, cẩn thận đặt xuống, ta nhìn trong hộp trang điểm của nàng, thấy chẳng có mấy món trang sức tử tế.

Thật đáng thương, đúng là thiệt thòi cho nàng rồi.

Nhưng đã gả vào đây, thì chuyện ăn mặc tất nhiên sẽ không để nàng thiếu thốn.

Khi nàng lên giường đi ngủ, ta ngồi ở đối diện giường, nàng rụt rè thò đầu nhỏ ra khỏi chăn:

 “Phồn Cô Cô, ngươi một mình có sợ không?”

Ta không nhịn được mà bật cười.

Tiểu cô nương này cũng thật là đáng yêu.

Phồn Cô Cô cả đời đã trải qua quá nhiều sinh tử, tự nhiên không sợ những chuyện như thế này. Bà ấy cũng sẽ không vào phòng, vì trong mắt họ, chủ tử mãi mãi là chủ tử. 

Nhưng tiểu Phù Cừ thật sự đáng yêu quá!

Ta ngồi xổm bên giường, nhìn những biểu cảm sinh động của nàng, chỉ nghĩ rằng nếu thật sự cưới một phu nhân như thế, không biết sẽ thú vị thế nào.

Thế là, khi đêm đã khuya, thấy nàng ngủ say, ta lặng lẽ hiện thân, ôm nàng vào lòng.

Chính ta đã bái đường cùng nàng, ôm một chút chắc không sao đâu, nhỉ?

Ai ngờ, nửa đêm Phù Cừ tỉnh dậy, mơ màng vì nóng nên đưa tay đẩy ta ra.

Khoảnh khắc tay nàng chạm vào ta, nàng sợ hãi, mà ta cũng hoảng hồn.

Ta biến mất ngay trước mắt nàng.

Sau đó Phù Cừ bỗng mở to mắt, hét lên thất thanh, rồi nàng cứ mở mắt trừng trừng như thế đến sáng.

A, ta sai rồi, tiểu Phù Cừ.

Ta đau lòng nhìn nàng, thề rằng từ nay nhất định sẽ xuất hiện trong hình tượng chính trực!

05

Lại là một đêm khuya, ta ngồi trên chiếc ghế bên cạnh, nhìn Phù Cừ đang lẩm bẩm trong chăn.

Thật khiến người ta buồn lòng, ta phải làm sao để bù đắp lỗi lầm này đây!

Còn chưa nghĩ ra cách nào thì Tạ Thúc và Phồn Cô Cô đã cầm đèn vào phòng.

Tưởng đâu Tiểu Phù Cừ đã ngủ nên không chú ý đến nàng, thế mà nàng lại bất ngờ tung chăn lên, đến ta cũng giật mình.

Nhưng nhanh chóng thấy rõ người đến, nàng liền giả vờ như không có gì xảy ra: 

“Tạ Thúc, Phồn Cô Cô còn chưa ngủ sao? Chào buổi tối.”

Tiểu Phù Cừ của ta thật thú vị.

Tạ Thúc có vẻ mặt nghiêm trọng, ta nhìn là biết ông đang có dự định gì đó: 

“Thiếu phu nhân sợ sao?”

Tiểu Phù Cừ vung tay mạnh mẽ: 

“Sợ gì chứ? Ta từ nhỏ đến lớn chưa biết sợ là gì!”

Ta ngồi bên cạnh, vung tay theo nàng, khóe miệng khẽ nhếch:

 “Sợ gì chứ! Ta từ nhỏ đến lớn chưa biết sợ là gì!”

Quả nhiên, Tạ Thúc và Phồn Cô Cô không kìm được, liền dẫn Phù Cừ đến kho binh khí.

K

Nói là kho binh khí nhưng bên trong lại là di vật của các tướng quân Tạ phủ đã hy sinh.

Từ nhỏ đến lớn, mỗi khi bị phạt cấm túc, ta không bị nhốt ở từ đường thì cũng ở đây.

Ta đi theo Phù Cừ vào trong.

Ta thấy thanh kiếm của phụ thân, nó đã gãy thành bốn khúc, đầy vết máu, không rõ là của ông hay của địch.

Thanh đại đao bị mẻ của thúc thúc, cũng không biết ông đã chém ra sao mà mẻ cả đao.

Còn cung tên của tổ phụ đã đứt dây, nghe đại cô kể rằng tổ phụ đã dùng nó để siết cổ hơn chục tên địch trong trận chiến cuối cùng.

Yên ngựa đầy vết dao, không biết đã chắn bao nhiêu nhát kiếm cho chủ nhân.

Dải tóc đã rách nát kia là của đại cô, người phụ nữ mười tuổi đã ra trận, cả đời sống trong gươm giáo. Cuối cùng, chính nàng đã gánh vác trọng trách đẩy lùi địch quân khi tân hoàng lên ngôi, giúp vương triều có thời gian ổn định.

Đến khi nhìn đến chiếc trâm hoa vỡ nát kia, ánh nhìn ta càng trở nên dịu dàng, đó là của mẫu thân ta.

Mẫu thân ta xuất thân từ một gia tộc danh giá, cả đời dịu dàng, nói năng nhẹ nhàng. Cuối cùng, khi nghe tin phụ thân hy sinh nơi chiến trường, bà đã thổ huyết mà qua đời.

Chiếc trâm hoa mà phụ thân tự tay làm cho bà rơi xuống đất rồi vỡ thành nhiều mảnh, nhuốm đầy máu của bà. 

Từng cảnh từng cảnh ấy, ta tưởng rằng mình đã quên, nhưng đứng ở đây lại thấy chúng hiện về rõ ràng.

Nhìn Phù Cừ, nàng cũng đang chăm chú nhìn từng món đồ, dù không biết câu chuyện phía sau, không hiểu chúng đại diện cho điều gì, nhưng trong mắt nàng tràn đầy sự xót xa.

Tại sao vậy?

Dù không biết câu chuyện phía sau, nàng vẫn cảm nhận được nỗi nặng nề ẩn chứa trong đó.

Khi trở về phòng, Phù Cừ không còn sợ hãi. Nàng ngửa mặt lên trời thở dài, ta chống tay dựa bên cạnh nàng.

Phu nhân, thật mong nàng có thể mãi mãi là một cô nương vô lo vô nghĩ, không phải đụng chạm đến những gánh nặng này.

Nhưng ta cũng hiểu rằng, nàng là người duy nhất quản lý Tạ phủ, sớm muộn gì nàng cũng sẽ biết về những điều này.

Tay ta chạm vào mặt nàng, nàng không cảm nhận được, ta cũng không thể thực sự chạm vào.

Phù Cừ, thật là thiệt thòi cho nàng rồi.