Đây là năm thứ ba ta ở trong Lãnh Cung.
Ta cũng không hiểu tại sao mình lại bị đưa vào đây, vì ta nghĩ rằng, ban đầu thân phận của ta cũng khá tốt.
Giống như tám mươi phần trăm phụ nữ xuyên không khác, ta tỉnh dậy trên một chiếc giường cực kỳ rộng rãi và sang trọng, có thể nằm ngang tám người mà không vấn đề gì.
Bên cạnh, người đang cúi đầu nhìn ta là Hoàng Đế, hắn đang mặc một chiếc áo ngủ màu vàng xộc xệch thêu rồng vàng năm móng.
Tại sao ta biết đó là Hoàng Đế ngay khi mở mắt à?
Bởi vì hắn đã nói một câu.
Hắn nói.
“Người đâu, truyền ý chỉ của trẫm, phế truất Hoàng Hậu, đày vào Lãnh Cung.”
Mỗi từ hắn nói đều như châu như ngọc, không lãng phí một chữ nào.
“Người đâu” cho thấy hắn có quyền lực để ra lệnh, vị thế vững chắc.
“Trẫm” là cách hắn tự xưng, cho thấy hắn là Hoàng Đế.
“Hoàng Hậu” chính là ta.
“Phế truất” có nghĩa là ta không còn là Hoàng Hậu nữa.
“Đày vào Lãnh Cung” có nghĩa là hắn không muốn nhìn thấy ta nữa, và mối quan hệ giữa ta và Hoàng Đế có lẽ không tốt.
Sau đó, ta đã bị đưa đi đến cung Vân Hà.