Chương 2:
Sau khi Nguyên Thục Phi đi, đến lượt Tề Đức Phi.
Tề Đức Phi là người có quy củ, không kiểu cách như Tôn Hiền Phi, không nhát gan như Lý Quý Phi, cũng chẳng làm trò như Nguyên Thục Phi.
Nàng ta chỉ cùng hai cung nữ đứng ở cửa, lặng lẽ nhìn ta dùng một cái bình đất nứt đào từ lòng đất lên để nấu canh chuột nấm không muối.
Ta cũng bất đắc dĩ, cái bình đất này, bên trong còn có đựng xạ hương, không biết là của nàng Hoàng Hậu nào trong những cuộc chiến cung đấu bị loại để lại.
Xạ hương ta đã nhét dưới gầm giường của một căn phòng trống, không biết bán cho Thái y viện họ có thu mua hay không.
“Tỷ tỷ không còn như trước nữa rồi.”
Tề Đức Phi nhìn nồi canh lục bục sôi lên, sai hai cung nữ lui ra, bước đến ngồi xổm cùng ta.
Được thôi, ta cũng không biết Hoàng Hậu trước là thế nào, nhưng đã làm đến Hoàng Hậu, gia thế nhất định không cho phép nàng ta học những kỹ năng sinh tồn ngoài trời như thế này.
Ta cầm cây gậy khuấy thịt.
Lãnh Cung không có dao, Thúy Thúy đã dùng chiếc kẹp tóc đồng trên đầu mình mới miễn cương mổ được bụng chuột, nhưng muốn chặt thành từng khúc thì không thể, nên trong canh chuột vẫn là chuột, nấm vẫn là nấm, phân chia rõ ràng.
“Trước kia ta thế nào, muội hãy kể cho ta nghe đi.”
Đây là sự thật, ta rất tò mò.
Bởi vì mỗi lần ta đề cập đến câu hỏi này, Thúy Thúy lại bắt đầu khóc, khóc đến nghẹn ngào, một lời hữu ích cũng không nói ra được.
Nhưng trong Lãnh Cung lại không có người thứ hai để hỏi.
Ta đã tò mò chết đi được.
Tề Đức Phi nhìn ta, lưỡng lự nói, muốn ngừng lại mà lại muốn nói, miệng há mở rồi lại khép, lẳng lặng một hồi lâu cuối cùng cũng không thốt ra được lời nào.
Ta đã tuyệt vọng.
“Không muốn nói thì thôi, mang cho ta một cái nồi đến đây, ta còn cần một ít muối nữa.”
Đây cũng là sự thật, gần đây không ăn muối, tóc ta rụng từng mảng từng mảng.
Thúy Thúy cho rằng điều này là do lãnh cung có ma ám, đây là ma cạo đầu, chính nàng ta sợ hãi đến mức đêm không dám ngủ.
Ta cũng thật sự đã quá mệt mỏi với nàng ta.
Tề Đức Phi không nói đồng ý, cũng không nói không đồng ý, mà lại thở dài cùng ta một hồi lâu rồi mới đứng dậy rời đi.
Ta bắt đầu đếm ngón tay chờ đợi cái nồi và muối của mình.
Nhưng ta không chỉ không chờ được nồi, cũng không chờ được muối, ta chỉ chờ được một tiểu thái giám.
Khi Thúy Thúy nhìn thấy tiểu thái giám, liền lao tới ôm lấy người ta vừa khóc vừa cười.
Phì, không biết xấu hổ, rải thức ăn cho chó trước mặt ta.
Tiểu thái giám và Thúy Thúy khóc xong, lại nhào tới chân ta bắt đầu khóc, vừa khóc vừa bày tỏ lòng trung thành.
“Nô tài cứ tưởng rằng kiếp này sẽ không bao giờ gặp lại nương nương nữa, may mà Đức Phi nương nương ban ân, điều nô tài tới cung Minh chỉ bên cạnh để làm việc, nô tài mới có thời gian đến thăm nương nương.”
Cung Minh Chỉ cũng là một cung không người, nhưng nó không phải lãnh cung, bởi vì bên trong không có vị nương nương nào bị phế.
Tề Đức Phi điều Cảnh Thăng đến cung Minh Chỉ để quản lý phòng ốc.
Sắp xếp này không tồi, nếu đưa người vào thẳng cung Vân Hà, thì ta lại phải lo thêm một người ăn uống nữa.
Với tư cách là tiểu thái giám không được coi trọng trong cung của phế Hoàng Hậu, Cảnh Thăng vẫn làm việc rất tốt, hắn không chỉ mang đến cho ta cái nồi và muối, thậm chí còn lén lút mang đến cho ta vài tép tỏi.
Ta ngây người.
Điều này có nghĩa là ta không chỉ có tỏi để ăn, mà còn có hoa tỏi để xào.
Toàn thân cây tỏi đều là bảo nối, mọi người nên ăn nó khi còn non.
Cảnh Thăng nhìn ta cầm tỏi như cầm bài vị của mẫu thân mình, lòng đau xót đến mức gần như rơi nước mắt.
“Nương nương còn muốn gì nữa không? Nô tài đều mang đến cho nương nương.”
Ta còn muốn gì à?
Ta muốn nhiều thứ lắm, ta muốn thịt dê hấp, tay gấu chưng, đuôi hươu hầm, vịt quay, gà quay, ngỗng quay, lợn luộc, vịt luộc, tương gà, thịt muối, trứng vịt muối, lòng non, thịt phơi khô, xúc xích…
Thôi, bây giờ ta cảm thấy, ta đang cần gấp một ít mỡ.
Trong tháng thứ hai ta ở lãnh cung, Tề Đức Phi đã từ bi mang đến cho ta một tiểu thái giám Cảnh Thăng làm trợ thủ vòng ngoài, hoàn hảo giải quyết vấn đề ăn uống của ta.
Sau khi tứ phi Quý – Thục – Hiền – Đức xem xét ta xong, thì đến lượt cửu tần với người đứng đầu là Chiêu Nghi Chiêu Dung của Dung Chiêu Viện cũng xếp hàng theo thứ tự đến thăm.
Hôm nay người này tới, ngày mai người kia đến, đảm bảo mỗi ngày đều có người đến, cung Vân Hà của ta vừa không quá ồn ào, cũng không quá vắng vẻ.
Cửu Tần có vẻ có mối quan hệ tốt hơn với Hoàng Hậu trước một chút, ít nhất là khi ta yêu cầu món gì đó, họ cũng không từ chối mà vui vẻ mang đến cho ta.
Dĩ nhiên, ta cũng không yêu cầu quá đáng là bao.
Ta yêu cầu Tần Chiêu nghi hai chiếc chăn, tìm Hà Chiêu Dung ba bộ quần áo, và lấy từ Mạnh Chiêu Viện bốn chiếc áo bông mùa đông.
Sau đó, chín phi tần đến thăm ta đã tự giác mang đồ đến cho ta.
Mã Quân Nghi mang đến cho ta hai cái bô, Tô Quân Dung mang đến một giỏ than củi, Lưu Quân Viện mang đến một bộ bát đĩa, và thực dụng nhất là Lục Tu Dung, nàng ta mang đến một bộ chảo gang đầy đủ.
Nhờ có cửu tần, tháng thứ ba ở lãnh cung ta đã chuẩn bị đầy đủ các dụng cụ cần thiết cho sinh tồn dã ngoại.
Cuối cùng Thúy Thúy đã vượt qua được cú sốc khi nương nương nhà mình từ Hoàng Hậu trở thành thứ dân, bắt đầu chấp nhận số phận, mỗi ngày theo sau ta kiểm tra ba lần.
Ăn cái gì, uống cái gì, trồng cái gì.
Ta là thanh niên tốt của chủ nghĩa xã hội, không thể vì vấn đề môi trường mà mất đi ý chí sinh tồn.
Để khuyến khích Thúy Thúy, ta lập kế hoạch sinh tồn nghiêm ngặt theo thời gian biểu như ở trường học, dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn mèo, thực hiện theo lời của Đào Uyên Minh, “Sáng dậy sắp xếp đồ đạc, mang cuốc về nhà dưới ánh trăng.”
Sau khi cắt một vòng lông cừu của cửu tần thì họ đã không đến nữa.
Lý quý phi ốm mất nửa tháng vì nhìn thấy hình ảnh ta dũng cảm bắt chuột, bóng ma tâm lý nặng nề, cũng không đến làm phiền ta.
Còn Nguyên Thục phi có đến một lần nữa, nhưng nàng ta đến không đúng lúc.
Bởi vì khi nàng ta đến, ta đang cùng Thúy Thúy ủ phân.
Nói đến đây cũng là một vấn đề khá xấu hổ.
Vì ta ở lãnh cung, và lãnh cung đã lâu không có người ở, nên mọi người trên dưới đều quên mất rằng ở đây vẫn còn hai người đang thở cần xử lý nhu cầu hàng ngày.
Vì vậy, không có ai đến mang cơm cho ta, tương ứng là cũng không có ai xử lý nhu cầu hàng ngày của ta và Thúy Thúy.
Một ngày hai ngày còn đỡ, nhưng ta và Thúy Thúy dự định sẽ ở lâu dài.
Không có nơi xử lý những thứ này thì làm sao bây giờ?
Thời cổ đại lại không có bồn cầu xả nước, bô đêm toàn dựa vào thủ công.
Ta phẫn nộ đối với hành động của Mã Quân Nghi, người đã mang bô đêm đến cho ta nhưng lại không giải quyết được việc bô đầy lên sau đó sẽ làm sao.
Thật là không thể nào để mặc như vậy, rõ ràng chỉ là tỷ muội cây khế