Vị hôn phu chê ta là loại nữ nhân thô thiển quê mùa bèn nhất quyết từ hôn với ta.
Ta trở thành trò cười của các quý nữ khắp kinh thành.
Phụ thân khuyên ta xuất gia làm ni cô, kế mẫu đưa cho ta một dải lụa trắng.
Tại Quốc Tử Giám, ta say rượu rồi quyến rũ một thư sinh đẹp tựa ngọc, cũng là lần đầu nếm thử mây mưa.
Về sau, ta vẽ bức “Lạc Hà Cô Lộ Đồ” bán được mười vạn lượng vàng, danh chấn kinh thành.
Trong yến tiệc mùa xuân, Thám Hoa lang Cố Yến Chi làm thơ vì ta, nhắc lại hôn ước năm xưa.
Sau đó ta bị thư sinh mặt ngọc mày ngài chặn trong phòng, hắn bế ta đặt lên bàn, đôi mắt đỏ hoe, chất vấn —
“Nàng đã chiếm đoạt trẫm bao nhiêu lần rồi mà vẫn không chịu cho trẫm một danh phận sao? Hử?”