Lục Cẩm Hoài nhỏ đã luôn bám lấy ta, nói rằng nếu không phải ta, hắn sẽ không lấy ai khác.
Thế nhưng vào ngày hắn thắng trận trở về, lại dùng quân công, để cầu xin Hoàng đế một thánh chỉ, hạ lệnh ta thay thế Giang Nguyệt đi liên hôn.
Chỉ khi ấy ta mới biết, người mà Lục Cẩm Hoài ngày đêm thương nhớ lại chính là Giang Nguyệt đích nữ Giang gia.
Ta bình thản ngồi trên kiệu hoa, hướng về Vu quốc.
Một năm sau, hắn lại tìm đến ta, đôi mắt đỏ hoe, nói muốn mang ta trở về.
Ánh mắt ta đầy sự chế giễu không che giấu và hoài nghi: “Lục Tướng quân, người đùa rồi, đây mới là nhà của ta.”