Người bạn duy nhất của ta là một cô gái xuyên không. Nàng nói nhiệm vụ của mình khi đến thế giới này là để cứu ta. Nàng tin tưởng ta, bảo vệ ta, thậm chí hết lòng giúp đỡ để phu quân của ta lên ngôi Hoàng đế.
Cuối cùng, nàng tìm được một người yêu nàng sâu đậm. Nàng nói nơi này làm nàng cảm thấy ấm áp, và nàng muốn ở lại thế giới này.
Nhưng rồi sau đó, khi ta phi ngựa từ biên cương trở về, ta chỉ nhìn thấy cơ thể trắng bệch, gầy yếu của nàng nằm cô độc trong quan tài ngọc, người lạnh tựa băng.
Bên cạnh quan tài, phu quân của nàng đứng đờ đẫn, không nói một lời.
Đứa con nhỏ của nàng thì thầm “Thật may mắn, con không muốn có một mẫu thân điên khùng như vậy.”
Ta nhìn về phía nữ nhân đứng bên cạnh họ, giả vờ lau nước mắt.
Ta nghĩ, ta không cần phải giả vờ nữa.
Sau hôm nay, họ sẽ biết, thế nào mới là một kẻ điên thực sự.