Chương 7
Thẩm Chu Chu nghĩ rằng ngăn cản ta vào cung thì có thể giữ được vị trí của mình, đúng là quá ngu ngốc.
Ta không phải là Trúc Châu.
Trúc Châu không làm nổi những việc tổn hại đến kẻ địch nhưng tự tổn thương chính mình, còn ta thì không ngại, dù chỉ để tổn thương một trăm kẻ thù mà phải tự làm tổn thương chính mình đến một nghìn lần, ta cũng có thể ra tay.
Hàn Dương đến cung của ta, râu ria lởm chởm, trông vô cùng tiều tụy.
“Những gì ngươi nói trong thư, có phải sự thật không?”
“Hàn Dương, ta là Cận Phù Ngọc.”
Cận Phù Ngọc cả đời này, dù bị đánh gãy toàn bộ xương cốt, cũng chưa bao giờ nói một lời dối trá.
Hắn như nhớ ra điều gì đó, đột nhiên cười điên dại.
“Ta đáng ra phải biết, ta đáng ra phải biết từ lâu rồi.”
“Trúc Châu tốt như vậy, sao có thể làm ra những chuyện ác độc đó. Là ta bị mờ mắt, là ta đáng phải chịu.”
“Cận Phù Ngọc, ta chỉ xin ngươi một điều, liệu ngươi có thể…”
“Không thể.”
Ta không để hắn nói hết lời, liền từ chối ngay lập tức.
“Chuyện giữa ngươi và Thẩm Chu Chu, đừng kéo Trúc Châu vào nữa. Ta không muốn nàng phải dính líu đến một chút gì của những thứ bẩn thỉu này.”
“Thứ bẩn thỉu?”
Hàn Dương thì thầm nhắc lại, rồi vừa khóc vừa cười.
“Ngươi nói đúng, ta chính là thứ bẩn thỉu!”
Bên ngoài đột nhiên có tiếng thông báo, Viên Tĩnh Lễ đưa Thẩm Chu Chu đến.
Viên Tĩnh Lễ chăm sóc nàng ta kỹ lưỡng, dù trông nàng ta vẫn gầy yếu nhưng không còn vẻ suy nhược như trước đây, thậm chí còn có chút mảnh mai yếu đuối như cành liễu trong gió.
Nhìn thấy Hàn Dương, nàng ta không kìm được mà trốn sau lưng Viên Tĩnh Lễ.
Viên Tĩnh Lễ bảo vệ nàng ta, nhíu mày nhìn Hàn Dương.
“Ngươi đến đón Chu Chu về nhà sao? Trẫm không trách ngươi, cái chết của Trúc Châu ngươi không thể đổ lỗi cho Chu Chu.”
“Bệ hạ, thần nguyện dùng toàn bộ công lao trên chiến trường của mình, cầu xin người một ân huệ.”
“Ân huệ gì?”
Viên Tĩnh Lễ vô thức hỏi.
“Ta muốn hòa ly.”
Ta đứng phía sau nhìn, suýt nữa bật cười thành tiếng.
Nam nhân là như thế, dù trước đây có trân trọng thế nào, khi đã có được rồi, cũng chỉ là như vết máu của con muỗi mà thôi.
Trúc Châu là vậy, Thẩm Chu Chu cũng là vậy.
Vừa rồi còn trốn sau lưng Viên Tĩnh Lễ, nhưng khi nghe thấy lời của Hàn Dương, sắc mặt của Thẩm Chu Chu chỉ trắng nhợt đi một chút, nhưng nàng ta không hề lên tiếng phản đối.
Nàng ta không ngốc, nàng ta biết rằng nhà họ Hàn đã không còn chỗ cho mình, thà bám lấy cái cây to trước mắt còn hơn.
Viên Tĩnh Lễ tuy không thể nạp nàng ta làm phi, nhưng hắn có thể bảo vệ nàng tốt hơn Hàn Dương nhiều.
Chỉ có điều nàng ta không ngờ rằng, cái cây to này là do chính tay ta trồng, và ta cũng sẽ tự tay nhổ bỏ nó.
Chương 7
Nửa ngai vàng của Viên Tĩnh Lễ, đáng lẽ ta phải ngồi vào đó.
Khi ta gả cho hắn, xung quanh toàn là kẻ địch, còn hắn thì mất đi sự ủng hộ từ gia tộc mẫu hệ, cơ hội thắng lợi của hắn chẳng lớn lao gì.
Chính ta đã kéo các đại tướng biên cương về phe hắn, Trúc Châu thì giúp hắn nắm giữ các văn quan trong triều.
Trước khi hắn lên ngôi, ta bị đối thủ lớn nhất của hắn bắt cóc. Bọn chúng dùng mọi cách ép ta nói lời vu oan cho Viên Tĩnh Lễ, hòng kéo hắn khỏi ngai vàng.
Ta tỉnh táo nhìn chúng dùng búa nhỏ, từng nhát từng nhát đập vỡ xương của ta. Trán ta ướt đẫm mồ hôi lạnh, nhưng vẫn mỉm cười khiêu khích chúng.
“Chỉ có sức lực thế này thôi sao? Cứ đập thêm vài cái nữa đi.”
Khi Viên Tĩnh Lễ cứu ta ra, ta gần như đã trở thành một khối thịt mềm nhũn.
Nhờ có thần dược của hoàng thất mà ta giữ được mạng sống. Để ta có thể nghỉ ngơi, Viên Tĩnh Lễ đã đưa ta đến hành cung ở Giang Nam, không cho phép chuyện triều đình làm phiền ta nữa.
Ta tin tưởng hắn, cũng tin tưởng Trúc Châu, nên đã mang theo tất cả thân tín đến Giang Nam, tiện thể giúp hắn dẹp yên nạn lũ lụt ở Giang Nam, cứu vãn một thảm họa.
Chuyện của Thẩm Chu Chu, hắn ra lệnh giấu nhẹm với ta. Trúc Châu vì sợ làm phiền ta nghỉ ngơi cũng không gửi tin tức.
Nếu không phải một phu nhân từ kinh thành vô tình lỡ lời, ta đã không hay biết về cái chết của Trúc Châu.
Ta đã thúc chết ba con ngựa để trở về kinh, toàn thân đau đớn như có hàng vạn con kiến đang gặm nhấm xương cốt, nhưng khi đến nơi, ta chỉ thấy được quan tài ngọc của Trúc Châu.
Viên Tĩnh Lễ nói:
“Thôi bỏ đi, Phù Ngọc.”
Bỏ đi ư? Sao ta có thể bỏ qua được.
Hắn quên rằng Trúc Châu đã từng uống chén rượu độc thay cho hắn, chất độc ngấm vào phổi, suýt chút nữa mất cả hai mạng.
Hàn Dương quên rằng Trúc Châu đã từ bỏ tất cả để gả cho hắn, từ bỏ quá khứ, lựa chọn hắn.
Thẩm Chu Chu cũng quên rằng Trúc Châu đã cứu nàng ta từ đống xác chết, cho nàng ta danh phận, cho nàng ta cơ hội sống sót.
Tất cả bọn họ đều phản bội Trúc Châu, dựa vào đâu mà ta phải bỏ qua!
Ta muốn tính sổ, phải tính cho thật rõ ràng.
Từng món, từng món một, ta sẽ đòi lại từ họ!
Chương 8
Nhà họ Hàn đã suy sụp hoàn toàn.
Hàn Dương không chịu lên triều, suốt ngày chỉ ở nhà đào bới, muốn tìm lại bất kỳ dấu vết nào mà Trúc Châu để lại.
Khi nhận ra chẳng còn gì, hắn liền chạy khắp nơi tìm xác của Trúc Châu.
Nghe đồn rằng Trúc Châu muốn được an táng dưới biển, hắn cứ thế men theo dòng nước mà xuôi về phương Nam.
Hàn Nhất Nặc không chịu đi học, cả ngày kêu gào muốn gặp mẫu thân, nói rằng hắn muốn nghe mẹ kể chuyện về con khỉ.
Hàn phủ trước đây từng đông đúc khách khứa, nay chỉ còn hoang vắng.
Nhưng Viên Tĩnh Lễ không còn thời gian để lo cho Hàn Dương, vì Giang Nam đã nổi loạn, tình thế vô cùng nguy cấp.
Khi hắn đến cung của ta, dưới mắt đã hằn rõ hai vết thâm đen.
“Phù Ngọc, Giang Nam đã nổi loạn rồi.”
Giọng hắn vô cùng mệt mỏi.
Cũng phải thôi, không có ta và Trúc Châu giúp sức, Viên Tĩnh Lễ khó mà giữ vững ngôi vị.
Hắn cầu xin ta, vì dân chúng, hãy giúp hắn một lần nữa.
Ta mỉm cười đồng ý.
“Ta muốn mạng của Thẩm Chu Chu.”
“Đừng đùa nữa, nàng ta chỉ là một cô nhi, chẳng hại gì đến ngươi, sao ngươi lại không thể dung tha cho nàng?”
“Mạng của Thẩm Chu Chu, đổi lấy hổ phù của năm vạn đại quân. Ngươi thấy sao?”
Đây không chỉ là giúp hắn dẹp loạn, mà còn là trao cho hắn năm vạn đại quân. Viên Tĩnh Lễ trầm ngâm trong suốt thời gian một chén trà, vẻ mặt đầy mâu thuẫn.
“Nếu ngươi thật sự căm ghét nàng như vậy, thì… thì cứ theo ý ngươi.”
Nói xong, hắn nhìn ta đầy khát khao.
Ta rất nghe lời, từ nội phòng lấy ra hổ phù.
“Hôm nay ta muốn thấy người.”
Hắn liền đáp ứng ngay, trong mắt chỉ còn lại hình bóng của hổ phù.
Ta thu hết tất cả biểu cảm của hắn vào trong lòng, không khỏi cảm thấy mỉa mai.
Đến tận bây giờ, ta mới nhìn rõ con người này.
Sau bữa trưa, hắn sai người đưa Thẩm Chu Chu đến. Khi nàng ta đến, việc đã hoàn tất.
Thẩm Chu Chu nằm trên một chiếc xe gỗ, gương mặt trắng bệch, khóe miệng vẫn còn vết máu đen. Ta nhìn ngón tay trắng muốt của nàng ta, mỉm cười đầy ẩn ý.
Có năm vạn đại quân của ta giúp sức, loạn ở Giang Nam nhanh chóng được dẹp yên, Viên Tĩnh Lễ hả hê vô cùng, ngay cả cách đối xử với ta cũng khác trước.