Làm Hầu phu nhân của Phí Tấn suốt năm năm.
Khi giặc phản loạn vây thành, chàng lại bảo ta khoác lên y phục của công chúa, thay nàng mà chết.
Mũi đao kề cổ, thanh âm chàng lạnh lẽo vô tình.
Chỉ một câu: “Nàng chết rồi, bổn hầu sẽ ghi nhớ nàng suốt đời.”
Ta ôm hận mà lìa trần.
Khi mở mắt lần nữa, lại trở về thời điểm trước ngày nghị hôn cùng chàng.
Lần này, ta chẳng còn tỏ bày tâm ý.
Chỉ đưa mắt nhìn về phía mỹ nhân bên kia hồ, chân thành nói: “Công chúa đoan trang đáng yêu, thật xứng lứa vừa đôi cùng lang quân.”