3
Phí Tấn khẽ hít một hơi thật sâu.
Chàng nhìn ta, trầm tư giây lát, dường như nghĩ đến điều gì, đôi mày nhíu chặt dần dần giãn ra:
“Trước đó, ta chưa từng gặp qua công chúa.
“Vậy nên, càng không nói đến chuyện có xứng đôi hay không.
“Phí mỗ ở đây có thể hứa với nữ lang, ta và công chúa, về sau tuyệt đối sẽ không có bất cứ liên quan gì.”
Ta nhìn chàng.
Không phải vậy đâu.
Chỉ cần thêm một thời gian nữa thôi, chàng sẽ yêu nàng.
Rồi sẽ chán ghét ta.
Thậm chí, tự tay đẩy ta vào chỗ chết.
Nghĩ đến đây, ánh mắt ta nhìn chàng cũng lạnh dần.
Chàng là người nhạy bén đến nhường nào, chỉ trong khoảnh khắc, liền nắm bắt được sự dao động trong cảm xúc của ta.
Lần đầu tiên, chàng nhìn ta với ánh mắt gần như dò xét.
“Nàng có chuyện khó nói ư?
“Nếu có, cứ việc nói ra, ta nhất định sẽ giúp nàng chu toàn.”
Ta lắc đầu.
“Không phải.”
Lời vừa dứt, Phí Tấn đã có phần không vui.
Chàng vừa nói nhiều như thế, đã là hành động khác thường.
Chút kiên nhẫn còn sót lại cũng đã tiêu hao hết.
Chàng không nhìn ta nữa, chỉ lạnh lùng nói:
“Những lời hôm nay, tốt nhất nàng đừng hối hận.”
Lúc ấy, thuyền của công chúa vừa cập bến, chứng kiến cảnh tượng này.
Vậy nên, có người nhỏ giọng bàn tán:
“Thẩm Hoà chẳng phải điên rồi sao? Cả Trường An ai mà không biết nàng mặt dày van cầu Phí Tấn đồng ý gặp mặt, giờ lại ra vẻ cao ngạo như vậy?”
“Ta dám cá, chẳng mấy ngày nữa, nàng sẽ hối hận, rồi lại để tổ phụ nàng cầu xin Phí gia nghị hôn cho mà xem.”
“Cũng chưa chắc, biết đâu nàng vừa ý ai khác rồi? Cho nên mới vội vàng phủi sạch quan hệ với Phí tam lang.”
“Ta sao chưa từng nghe nói, trong thành Trường An này, còn có nam tử nào có thể vượt qua Phí gia công tử đây?”
Công chúa vận triều phục lộng lẫy, chậm rãi bước đến, ánh mắt dừng trên người Phí Tấn thật lâu, rồi mới chuyển sang ta.
Nàng khẽ cười, giọng điệu mềm mại, mang theo đôi phần ngây thơ mà hỏi:
“Bổn cung rất ít khi xuất cung, không ngờ vừa ra ngoài đã chứng kiến một màn thú vị như vậy.
“Thẩm nương tử thực sự đã có tâm lang khác rồi ư? Không biết là công tử nhà nào? Dung mạo có tuấn tú chăng?”
Phí Tấn cũng nhìn ta.
Nãy giờ chàng hỏi ta rất nhiều điều, nhưng chưa từng hoài nghi——
Ta có thể đem lòng yêu người khác.
Lúc này, sau khi nghe lời đám đông bàn tán, có lẽ chàng cũng nghĩ đến khả năng ấy, ánh mắt dừng lại trên người ta, sâu thẳm khó dò, không nói một lời.
Nhìn đôi ngọc nhân trước mặt, ta bỗng dưng muốn cười.
Đang là buổi trưa, nước hồ lấp lánh ánh vàng.
Cách đó không xa, có một người khoác thanh y, trong tay còn ôm một bức họa, bị một đám công tử nhà giàu xô đẩy.
“Tiểu tử họ Hứa, muội ta bảo ngươi vẽ cho nàng một bức tranh, đó là phúc phận của ngươi, đừng có không biết điều!”
“Ta nghe nói nhà ngươi còn có một lão phụ thân, hay để ta tìm ông ta trò chuyện một chút?”
“Hoặc là, hôm nay bọn ta cắt đứt một ngón tay của ngươi?”
Những kẻ này đều là con cháu thế gia danh môn, ngang ngược vô cùng.
Ngay cả khi phụ huynh của ta có mặt, chỉ e bọn họ cũng chưa chắc sẽ nể mặt.
Nhưng dù vậy, người kia vẫn đứng thẳng lưng, không hề khuất phục.
Chỉ là, nắm tay bên hông của y siết chặt hơn từng chút một.
Ta nhìn đám người chuẩn bị ra tay, nhẹ cười một tiếng, rồi chỉ về phía người nọ, nói với công chúa:
“Tâm lang của ta, chính là y.”
Lời vừa thốt ra, cả đám đông đều sững sờ.
Công chúa thoáng ngây người, rồi lập tức mỉm cười, như thể rất thích thú với màn kịch này, nàng liền tháo ngọc bài trong tay, giao cho cung nữ bên cạnh:
“Đã vậy, còn không mau đưa vị công tử kia đến đây.
“Tránh để người vô cớ chịu ức hiếp.”
Nói rồi, nàng còn e lệ liếc nhìn Phí Tấn, tựa hồ đang chờ chàng khen ngợi.
Ta nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Công chúa là cành vàng lá ngọc, tại đây, chỉ có nàng mới có đủ uy danh.
Từ giờ trở đi, những kẻ đó hẳn sẽ không dám làm khó Hứa Ninh Chu nữa.
Bên cạnh, có người thì thầm bàn tán.
“Người này tuy có dáng dấp không tệ, nhưng nhìn qua nghèo túng lắm, Thẩm nương tử chẳng phải đang nói đùa sao?”
“Đúng vậy, không chọn Phí nhị lang, lại cố tình vừa mắt một kẻ như thế này…”
Tiếng cười khinh miệt vang lên không dứt.
Duy chỉ có một người không cười, mà nhíu mày nhìn ta.
Trong ánh mắt Phí Tấn, có phần khó hiểu, lại xen lẫn chút khó chịu.
Trong mắt những kẻ kia, Hứa Ninh Chu chẳng qua chỉ là một thư sinh nghèo túng, sao có thể so sánh với công tử Phí gia danh môn?
Chàng cất giọng lạnh nhạt, hỏi ta: “Thật chứ?”
Ta gật đầu: “Phải.”
Lúc này, Hứa Ninh Chu đã bị đưa đến bên cạnh.
Ta nhìn bóng dáng y, không định phí lời với những kẻ này nữa, chỉ lướt qua bên cạnh y, khẽ nói: “Đi theo ta.”
Hai chúng ta, một trước một sau, đi về hướng xe ngựa.
Đột nhiên, Phí Tấn gọi ta lại.
Lần đầu tiên, chàng trực tiếp gọi tên ta:
“Thẩm Hoà.
“Nếu bây giờ nàng quay đầu lại, chuyện này vẫn còn có thể vãn hồi.”
Trước đây, nếu nghe được chàng chịu hạ mình mà nói ra những lời giữ ta lại, ta chắc hẳn sẽ vui sướng vô cùng.
Nhưng ta đã trải qua những năm tháng sau đó.
Ta biết, sớm muộn gì chàng cũng sẽ yêu kẻ khác.
Sau đó, chán ghét ta, bạc đãi ta.
Giờ đây, chàng nói những lời này, chẳng qua chỉ vì sợ khó ăn khó nói với hai nhà trưởng bối mà thôi.
Ta không quay đầu, chỉ cùng Hứa Ninh Chu lên xe ngựa, sau đó thản nhiên nói với bên ngoài:
“Đi thôi.”
4
Hứa Ninh Chu ngồi đối diện ta.
Không gian trong xe quá chật hẹp, y không dám ngồi quá gần, chỉ dè dặt lui xa một chút.
Thấy ta nhìn y, y vội mở miệng:
“Nữ lang đại ân, tại hạ nhất định sẽ báo đáp.”
Ta không lập tức trả lời.
Xe ngựa dừng lại.
Phía trước tựa hồ có gánh xiếc, một cây thương múa lên vô cùng dũng mãnh.
Tấm rèm xe bị gió thổi tung, ta thoáng nhìn thấy Phí Tấn đang giục ngựa về phía này.
Chàng dừng lại cách xe ngựa của ta không xa.
Một vị công tử thế gia quen biết tình cờ đi ngang qua, trông thấy chàng liền cười đùa trêu ghẹo:
“Vừa đi ngang qua phủ Phí, thấy không khí hân hoan lắm. Sao đây, ngày mai định đi cầu thân rồi à?”
Chàng khẽ nghiêng đầu, vừa hay chạm phải ánh mắt ta.
Ta sững lại trong giây lát, rồi lặng lẽ buông rèm xe xuống.
Chợt nghe giọng chàng cất lên, nhạt nhòa vô cảm:
“Ngươi nhìn nhầm rồi.”
“Hả? Sao có thể? Ngươi với Thẩm gia chẳng phải là…”
“Không có.”
Dứt lời, đúng lúc phía trước thông đường, chàng vung roi thúc ngựa, phóng đi không ngoảnh lại.
Ta nghe vị công tử kia lẩm bẩm:
“Chuyện gì thế này? Hôm qua nhắc đến chuyện này còn tỏ vẻ hài lòng lắm mà.”
Ta chưa từng nghĩ, thì ra trong lòng chàng, ta đã sớm là thê tử chàng định sẵn.
Kiếp trước, ta cứ ngỡ rằng, chỉ sau khi ta bày tỏ tâm ý vào ngày hôm nay, chàng mới quyết tâm cưới ta.
Thì ra, không phải vậy.
Hứa Ninh Chu cũng nghe được cuộc đối thoại khi nãy, y chần chừ một lúc, rồi nói:
“Những lời nữ lang vừa thốt ra bên hồ…”
Ta nhìn y, khẽ cười:
“Xin lỗi, chẳng qua là ta nhất thời bốc đồng.”
Y cũng cười, nhẹ nhàng đáp lại:
“Nữ lang chẳng qua muốn giúp tại hạ thoát khỏi tình cảnh đó, tại hạ hiểu. Chỉ e sẽ liên lụy đến danh dự của nữ lang mà thôi.”
Dứt lời, y lại nhắc lại chuyện ban nãy.
“Vừa rồi ta nói sẽ báo đáp, nữ lang có phải… không tin chăng?”
Ta nhìn gương mặt tuấn tú thanh nhã của y, khẽ lắc đầu:
“Đương nhiên không phải.”
Ta tin.
Bởi vì kiếp trước, y thực sự đã đạt đến vị trí tối cao trong triều.
Năm sau, y sẽ đỗ trạng nguyên trong kỳ thi mùa thu, rồi một đường thăng tiến, trở thành tâm phúc bên cạnh Hoàng đế.
Chỉ là, khi ta quen biết y, y đã bị chặt mất một ngón tay, cô độc một mình, u ám mà tàn nhẫn.
Những kẻ đó không chịu nổi sự thanh cao của y.
Không chỉ đoạt đi một ngón tay, mà còn lấy luôn mạng của phụ thân y.
Chỉ là ta không ngờ rằng, biến cố của y lại xảy ra cùng ngày, cùng địa điểm với lúc ta bày tỏ tâm ý với Phí Tấn.
Thế nhưng, chính người này, sau khi ta chết đi, lại là kẻ duy nhất dám đứng ra nói lời công đạo cho ta.
Y dâng lên mười hai đạo tấu chương, phản bác lời Phí Tấn, lật lại sự thật bị bóp méo.
Khi đó, tổ phụ ta đã qua đời.
Phụ mẫu ta vì danh tiếng mà chịu liên lụy, chẳng muốn nhận lại một nữ nhi mang tội danh xấu xa như ta.
Duy chỉ có y, tin rằng ta chưa từng làm những chuyện đó.
Lúc Phí Tấn bị trọng thương, ta vì tìm linh dược mà hao tâm tổn sức, suốt đêm không ngủ, cuối cùng cũng là y xuất hiện từ hư không, đặt đồ vật trong tay xuống trước mặt ta.
Ánh nến chập chờn lay động, y nhàn nhạt hỏi:
“Đáng giá không?”
Nghĩ đến đây, ta nhìn về phía Hứa Ninh Chu.
“Nhưng ta không cần ngươi báo đáp.”
Y ngẩn ra, có chút lúng túng:
“Vậy nữ lang muốn gì?”
Tình cảnh này, giống như đêm đó, ta cũng từng hỏi y:
“Đại nhân có điều gì mong muốn chăng?”
Y chỉ khẽ cười, chẳng nói gì, rồi xoay người rời đi.
Nhưng lần này.
Ta nói với Hứa Ninh Chu:
“Kỳ thi mùa thu năm nay, hãy đỗ trạng nguyên đi.”