Khi muội muội cùng cha khác mẹ vào rừng hái dược liệu chữa trị cho Thái tử trọng thương, ta đẩy cửa bước vào.
Vừa khéo, Thái tử khẽ động mi mắt, chậm rãi tỉnh lại. Đôi mắt còn mơ màng đã nhìn ta chằm chằm, giọng yếu ớt mà chân thành:
“Là nàng cứu ta sao?”
Ta chớp chớp mắt, trong lòng xoay chuyển tính toán. Nếu đã nhận lầm, chi bằng nhân cơ hội này kiếm chút bạc xem như tiền thuốc men?
Thế nhưng, ngay khi ta vừa định mở miệng, trước mắt bỗng nhiên hiện ra một hàng chữ:
【Đích tỷ độc ác lần cướp công cứu mạng, thật ghê tởm, muốn nôn rồi!】
【Nam chủ, đừng mà! Đừng có mắt mù nhận sai người!】
…Gì đây? Tổ tiên hiển linh sao?
Ta còn chưa kịp tiêu hóa hết cái thứ quỷ quái này, Thái tử vẫn đang đăm đăm nhìn ta, mong chờ một câu trả lời.
Áp lực như núi, ta lập tức xua tay, mặt mày nghiêm túc:
“Không phải! Ta chỉ là đi ngang qua thôi!”