Mạnh Quỳnh Tư liếc tôi từ đầu đến chân, lời nói như dao cắt:
“Đúng đấy, Lục Phóng, giờ em là người kế thừa tập đoàn, ba mẹ sẽ không bao giờ chấp nhận một người phụ nữ không quyền không thế bước vào nhà này đâu.”
Lục Phóng mỉm cười, giọng trầm nhưng sắc như lưỡi kiếm:
“Lục Phóng tôi có được vị trí này không phải nhờ phụ nữ.”
Mặt Lục Tấn Niên sa sầm, nén giận nói nhỏ:
“Cứ chờ xem, mọi chuyện chưa ngã ngũ đâu.”
Lục Phóng không đếm xỉa đến lời của anh ta, ôm tôi bước vào nhà.
Suốt bữa cơm, ba mẹ Lục Phóng tỏ ra thờ ơ. Sau bữa ăn, ba Lục Phóng gọi anh vào thư phòng nói chuyện.
Không lâu sau, ông bước ra với vẻ mặt đã hoàn toàn thay đổi, vui vẻ trò chuyện cùng tôi, hỏi han cuộc sống du học, rồi nhanh chóng đề cập đến chuyện cưới hỏi. Ông thậm chí còn hỏi liệu ngày mai có thể đến nhà tôi dạm ngõ được không.
Lục Tấn Niên ngạc nhiên tột độ, không kìm được mà hét lên:
“Ba! Chẳng phải ba nói không đời nào cho cô ta bước vào cửa sao?”
Ba Lục gắt lên:
“Im ngay! Đến lượt con nói à?”
Lục Tấn Niên cứng họng, mắt lộ vẻ không cam lòng. Lục Phóng điềm nhiên nói:
“Tôi đã gặp bác Lê rồi, bác ấy hoàn toàn yên tâm khi giao con gái mình cho tôi.”
Lục Tấn Niên sững sờ:
“Bác Lê? Chẳng lẽ là Lê Thị, tập đoàn lớn nhất thành phố này sao?”
Lục Phóng chỉ nhếch môi: “Chính xác.”
Lục Tấn Niên nhìn tôi, rồi lại nhìn Lục Phóng, sốc đến không thốt nên lời.
Đêm đó, sau khi chúng tôi rời đi, có tin tức từ nhà họ Lục rằng Mạnh Quỳnh Tư đã bị sảy thai.
Lục Phóng kể lại rằng, sau khi chúng tôi đi, Lục Tấn Niên và Mạnh Quỳnh Tư đã cãi nhau kịch liệt. Trong cơn nóng giận, Lục Tấn Niên nói nếu không phải vì Mạnh Quỳnh Tư mang thai, anh ta đã chẳng lấy cô ta, mà sẽ cưới tôi. Mạnh Quỳnh Tư tức tối, thú nhận rằng đứa bé không phải là con anh ta. Lục Tấn Niên trong cơn giận đã ra tay, và đứa bé cứ thế mất đi.
Tôi thở dài, nhưng không cảm thấy đồng cảm. Dù sao đi nữa, đó cũng là lựa chọn của Lục Tấn Niên. Nhưng điều khiến tôi không ngờ là Lục Tấn Niên vẫn sẽ tìm đến tôi.
Ngày hôm sau, tại sảnh công ty, Lục Tấn Niên chặn tôi lại với bó hồng lớn trên tay, nở nụ cười khó đoán:
“Lê Cảnh, sinh nhật vui vẻ.”
Nhìn bó hoa, tôi không buồn nhận lấy.
Ngày trước, anh ta chưa từng tặng tôi món quà nào, bất kể là lễ lớn hay nhỏ. Nhưng giờ đây, sau khi biết thân phận thật, anh lại xuất hiện trước mặt tôi, cầm hoa và nói những lời thừa thãi.
Thấy tôi không nhận, Lục Tất Niên lạnh lùng ném hoa sang bên, rồi cố làm ra vẻ thân thiện:
“Em không thích hoa thì không sao, để anh đưa em đi chọn quà khác, được không?”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta:
“Lục Tấn Niên, tôi đã là em dâu của anh rồi.”
Gương mặt anh sững lại, nhưng rồi anh cười nhạt:
“Em muốn nói anh đã kết hôn? Không sao, anh đã viết sẵn giấy ly hôn rồi. Hơn nữa, em với Lục Phóng cũng chưa kết hôn, phải không?”
Tôi giơ bàn tay đeo nhẫn cưới:
“Đáng tiếc, sáng nay chúng tôi đã đăng ký kết hôn rồi.”
Lục Tấn Niên há hốc miệng, lắp bắp:
“Sao… sao có thể?”
Tôi mỉm cười:
“Chồng tôi đang đến đón tôi rồi, tạm biệt.”
Lục Tấn Niên lại chắn đường, ánh mắt như van nài:
“Lê Cảnh, em đã nhớ lại mọi chuyện rồi phải không? Vậy chắc chắn em còn nhớ chúng ta đã từng bên nhau. Em từng ở bên anh, sao giờ lại có thể ở bên em trai anh?”
Tôi khẽ đáp, đôi mắt bình thản:
“Nhưng tôi đã chọn ở bên anh ấy rồi. Lục Tấn Niên, tôi thích anh ấy.”
Nói xong, tôi quay đi, không nhìn lại biểu cảm của anh ta, từng bước một tiến về phía Lục Phóng.
14
Lục Phóng sợ Lục Tấn Niên gây chuyện, nên đã chọn một ngày gần nhất để tổ chức đám cưới.
Trong lễ cưới, Lục Tấn Niên ngồi dưới hàng ghế, mặt tái nhợt, xung quanh là những tiếng xì xào chỉ trỏ về anh ta.
“Thấy chưa? Người đó chính là Lục Tấn Niên, nghe nói anh ta khinh thường tiểu thư nhà họ Lê, lợi dụng lúc cô ấy mất trí để đá cô ấy.”
“Không ngờ bề ngoài thì đẹp đẽ vậy, mà toàn làm những chuyện tồi tệ!”
“Tôi còn nghe nói anh ta muốn ly hôn, nhưng nhà họ Mạnh không phải hạng dễ chơi, nắm được điểm yếu nên đe dọa anh ta, xem ra ngày tháng tới của anh ta sẽ khổ sở rồi.”
“Phải nói là, hôm nay cô dâu chú rể thật bắt mắt, không biết cô dâu có chị em gái nào không.”
“Đừng mơ nữa, cô dâu là con một nhà họ Lê, lần này Lục Phóng đúng là quá hời rồi.”
Sau lễ cưới, Lục Phóng bỏ mặc khách khứa, kéo tôi về tân phòng.
Vừa vào cửa, anh đã ép tôi vào cánh cửa, tôi đỏ mặt, đẩy anh ra:
“Lỡ họ phát hiện chúng ta không có mặt thì sao?”
“Em nên lo cho anh đi, bà xã, anh đã ba ngày không được gặp em rồi.”
Tay anh len lỏi vào trong chiếc váy cưới:
“Hôm nay em quá xinh đẹp, từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy em, anh đã muốn làm thế này rồi.”
“…Đồ lưu manh!”
“Ngoan nào, hôm nay để anh cho em biết thế nào là lưu manh.”
Những ngón tay thon dài của anh kéo nhẹ một cái, váy cưới rơi xuống, cơ thể nóng rực của anh áp lên, tôi không nhịn được mà khẽ kêu. Cùng lúc đó, có tiếng gõ cửa vang lên. Bên ngoài là tiếng Lục Tấn Niên mất kiểm soát:
“Hai người không thể kết hôn! Lê Cảnh, ra đây đi!”
Tôi cắn răng, nói khẽ:
“Lục Phóng, mình vào phòng đi.”
“Ở đây là được rồi.”
Tiếng gõ cửa càng lúc càng mạnh, rung trời chuyển đất, như thể muốn phá tan cánh cửa. Lục Tấn Niên gào lên:
“Rõ ràng em đã ở bên anh trước, sao em có thể lấy cậu ấy? Lê Cảnh, ra đây có được không?”
Trong phòng, tôi cắn chặt môi đến bật máu. Mãi cho đến khi Lục Tấn Niên bị đưa đi, Lục Phóng mới bế tôi, người mệt rã rời, vào trong phòng.
“Bà xã, đêm dài lắm, em cứ từ từ mà tận hưởng.”
“…”
15
Chuyện Lục Tấn Niên gây náo loạn trong đêm tân hôn đã khiến bố mẹ anh vô cùng tức giận. Không thể chấp nhận được hành động điên rồ đó, bố Lục ngay lập tức ra lệnh đày anh sang châu Phi. Mạnh Quỳnh Tư, trái với dự đoán của nhiều người, không những không ly hôn mà còn theo chồng vượt nửa vòng Trái Đất, quyết tâm đồng cam cộng khổ.
Hai năm sau, tôi hạ sinh một cặp sinh đôi, một trai một gái, làm tròn hạnh phúc gia đình và chính thức tiếp quản tập đoàn nhà họ Lê. Dù bận rộn với công việc, Lục Phóng vẫn không nỡ xa con, thế nên thường xuyên bế hai đứa nhỏ đến công ty, tự mình làm “ông bố bỉm sữa”. Trong những cuộc họp, hình ảnh anh ôm mỗi tay một đứa đã thành quen thuộc. Lúc nào cũng tiện thể gọi video cho tôi, nũng nịu:
“Bà xã, bọn trẻ nhớ em lắm rồi.”
Tôi mỉm cười, dịu dàng đáp:
“Tối nay em sẽ về sớm.”
Thế nhưng, về đến nhà, ngoài Lục Phóng ra thì chẳng thấy bóng dáng bọn trẻ đâu. Nhìn nụ cười gian xảo trên gương mặt anh, tôi hiểu ra tất cả, tức giận ném chiếc gối vào người anh:
“Lục Phóng! Anh lại lừa em!”
Anh cười, tay nhanh chóng vòng qua ôm lấy tôi, giọng thì thầm như trách yêu:
“Bà xã, lâu rồi chúng ta chưa có thời gian riêng tư.”
Từ ngày có con, hầu như tôi đã dành hết tâm sức cho chúng và công việc, gần như bỏ quên cả anh. Nhìn ánh mắt sâu thẳm và âu yếm của Lục Phóng, tôi không nỡ từ chối. Rồi, không biết là may hay không may, tháng sau tôi thử thai, kết quả lại là hai vạch rõ ràng.
Tôi nhìn anh đầy bất lực, gần như sắp khóc:
“Lục Phóng! Anh thực sự muốn em sống không nổi sao!”
Lục Phóng cười xòa, ôm tôi vào lòng, dịu dàng dỗ dành:
“Được rồi, ngoan nào. Ngày mai anh sẽ đi triệt sản.”
Tin anh thì có mà lạ!
End