Lời nói của Hứa Niệm khiến tôi suy nghĩ suốt cả đêm, từng hành động gần đây của Lục Phóng cứ hiện ra trong đầu, trộn lẫn với những thông tin tôi đã dò hỏi. Đúng là giống như anh nói, mọi việc phần nhiều là do sự ép buộc từ gia đình, anh không hoàn toàn sai, nhưng cũng không hoàn toàn vô tội.
Tôi suy nghĩ cả đêm, quyết định hôm sau sẽ tha thứ cho anh. Nhưng sáng hôm đó, tôi đợi rất lâu cũng không thấy anh đến. Sinh viên ở khu đối diện nói với tôi, Lục Phóng đã rời đi ngay trong đêm hôm trước. Tay chân tôi lạnh ngắt, tim thắt lại.
“Anh ấy có nói sẽ đi đâu không?”
“Cậu ấy đi cùng một người phụ nữ, nghe nói là về chuẩn bị đám cưới.”
11
Cuộc sống tôi trở lại bình yên, nhưng trong sự bình yên ấy như có thứ gì đó thiếu vắng, tựa hồ như chút màu sắc bị lấy đi.
Mỗi khi đi qua cầu thang, tôi lại vô thức nhìn về phía phòng của Lục Phóng, nơi không còn bóng dáng chàng trai thường trực nụ cười ấy.
Có những lúc tôi định nhắn cho Hứa Niệm, muốn nghe tin tức về anh, nhưng sợ sẽ phải nghe điều mình không mong muốn về đám cưới của anh. Vậy nên, tôi lại im lặng để thời gian trôi qua.
Cứ thế, nửa tháng lặng lẽ trôi.
Khu vực quanh khu trọ gần đây chẳng mấy an toàn; vài vụ theo dõi đáng ngờ xảy ra khiến mọi người nơm nớp lo âu. Các cô gái thường về cùng nhau, cố tránh nguy hiểm.
Hôm ấy, vì công việc bận rộn, tôi đến trễ và chẳng ai đợi. Trời tối đen, con đường về khu trọ thưa vắng, một cảm giác rờn rợn lướt qua.
Đang đi, tôi chợt nghe thấy tiếng bước chân phía sau, dồn dập từng nhịp khiến tim tôi đập mạnh. Bàn tay tôi từ từ nắm chặt lấy chai xịt trong túi. Đúng lúc ấy, có ai đó chạm vào vai tôi.
Giây phút ấy, tôi hoảng loạn quay lại, vung tay tự vệ, nhưng vẫn chậm một bước. Kẻ đó đã có chuẩn bị, và tôi chỉ kịp rơi vào hoảng loạn.
Khi hắn lôi tôi vào con hẻm tối, trong khoảnh khắc tưởng chừng như vô vọng, tôi tự nhủ, nếu có thể sống sót qua đêm nay, tôi sẽ bỏ hết kiêu ngạo mà ở bên Lục Phóng.
Bất ngờ, một bóng người lao đến. Kẻ ác bị kéo ra xa, còn tôi được một vòng tay quen thuộc ôm chặt vào lòng. Giọng nói ấm áp ấy run rẩy bên tai tôi:
“Ngoan nào, đừng sợ… không sao rồi…”
Tôi ngẩng lên, khi nhận ra đó là Lục Phóng, mọi cảm xúc bị dồn nén bấy lâu òa vỡ, tôi bật khóc trong vòng tay anh.
Anh bế tôi về nhà, tôi ôm chặt lấy anh, sợ chỉ cần buông ra, anh sẽ biến mất. Nhìn tôi đầm đìa nước mắt, anh cười khổ:
“Anh không đi đâu, em đuổi cũng không đi. Nhưng anh cần tắm chút, em có muốn đi cùng không?”
Nghe thế, tôi không suy nghĩ, liền gật đầu. Lục Phóng bế tôi vào phòng tắm, nhưng đến phút cuối lại đột ngột chạy ra ngoài.
Khi cả hai đã tắm xong, chúng tôi nằm bên nhau trên giường. Anh nhìn tôi, vừa buồn cười vừa trách móc:
“Anh mới rời đi nửa tháng mà em đã để mình ra nông nỗi này sao?”
Câu nói đó gợi lại nỗi sợ vừa trải qua, khiến tim tôi lại run rẩy. Cuối cùng, không kiềm chế được, tôi chất vấn:
“Theo đuổi người khác mà như anh vậy à? Mới vài ngày đã bỏ đi chuẩn bị đám cưới, lừa tôi vui lắm sao?”
Anh nhìn tôi với vẻ bối rối, rồi nhướng mày đầy khó hiểu:
“Đám cưới nào chứ?”
Khi nghe tôi nhắc đến lời của cậu sinh viên về một “người phụ nữ,” Lục Phóng chỉ cười khổ, vừa bất lực vừa buồn cười:
“Người đó là mẹ anh. Bà đến đón anh về dự đám cưới của Lục Tấn Niên.”
Tôi sững người, không kịp phản ứng, Lục Phóng tiếp lời:
“Mạnh Quỳnh Tư có thai, họ muốn đẩy nhanh đám cưới. Em không nhận được tin à?”
Tôi lắc đầu. Biểu cảm của anh vụt sáng lên, rồi híp mắt đầy hứng thú:
“Em ghen đúng không?”
Tôi giận dữ đáp: “Không có.”
“Thật sự không có?” – Anh lẩm bẩm đầy thỏa mãn – “Vậy thì anh yên tâm về chấp nhận hôn nhân sắp đặt của gia đình rồi.”
Lòng tức tối, tôi liền véo anh, khiến anh bật ra tiếng rên khe khẽ, vòng tay ôm chặt lấy tôi. Lục Phóng cúi xuống, để lại những nụ hôn dịu dàng mà mãnh liệt trên làn da tôi, khẽ thì thầm:
“A Cảnh, anh nhớ em lắm…”
Ngón tay anh vuốt dọc theo lưng tôi, như thể mọi kiềm nén bấy lâu đều dồn nén vào phút giây này. Tôi rụt rè đáp lại anh, hơi thở của anh run lên mạnh mẽ, và rồi là sự chiếm hữu cuồng nhiệt. Có lẽ vì đã lâu không bên nhau, Lục Phóng chẳng biết kiềm chế, quấn quýt với tôi cả đêm.
Anh đề nghị tôi về nước cùng anh, nhưng tôi từ chối.
“Em thích anh, nhưng em còn yêu bản thân mình hơn. Em sẽ không vì bất kỳ điều gì mà từ bỏ mục tiêu của mình.”
Dường như Lục Phóng chẳng nghe thấy phần sau, chỉ chăm chăm xác nhận lại phần đầu:
“Em nói em thích anh? A Cảnh nói cô ấy thích anh, anh không nghe nhầm chứ?”
Nói xong, anh lại quấn lấy tôi, bắt tôi lặp lại câu đó. Tôi không chịu, anh lại bắt đầu chọc ghẹo. Cuối cùng khi tôi mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, tôi nghe thấy Lục Phóng thì thầm bên tai:
“Lê Cảnh, anh yêu em.”
…
Ngày tiễn anh ra sân bay, anh hôn tôi không ngừng. Tôi khẽ lấy tay che đôi môi sưng đỏ, không cho anh lại gần thêm. Lục Phóng ghé sát tai tôi, giọng nói trầm thấp, thì thầm:
“Không sao đâu, em còn một năm nữa tốt nghiệp, khi em về nước, chúng ta sẽ kết hôn.”
Ánh mắt anh lấp lánh niềm hạnh phúc, pha lẫn nét gian tà, khiến tôi đỏ bừng mặt, biểu cảm đó rất giống với vẻ mặt của anh khi nói rằng vừa học được tư thế mới, tôi ngại ngùng, thúc giục anh nhanh chóng đi. Nhưng khi anh thực sự rời đi, tôi lại cảm thấy trong lòng như thiếu mất một mảnh ghép.
12
Một năm sau, khi tôi hoàn thành việc học và trở về, trợ lý của Lục Phóng đã đến sân bay đón tôi. Trên đường đi, tôi tò mò hỏi về tình hình của Lục Phóng. Trợ lý chỉ cười, nói vắn tắt:
“Tổng giám đốc Lục vừa tiếp quản tập đoàn Lục thị, dạo này bận đến mức không thở nổi.”
Tôi ngạc nhiên hỏi lại:
“Anh ấy tiếp quản tập đoàn Lục thị sao?”
“Cụ thể thì cô nên hỏi tổng giám đốc Lục.” – Trợ lý đáp, không tiết lộ thêm dù tôi cố dò hỏi. Bất đắc dĩ, tôi đành nhắn tin hỏi Hứa Niệm, nhưng cô ấy mãi chẳng trả lời, chắc cũng bận rộn. Trợ lý đưa tôi về căn hộ cũ của Lục Phóng, tôi đặt hành lý xuống phòng khách, rửa mặt cho tỉnh táo, rồi nhắn tin báo với Lục Phóng rằng mình sẽ ngủ một lát để quen múi giờ.
Không biết đã ngủ bao lâu, tôi chợt cảm nhận được vòng tay ấm áp bao quanh mình, như một chiếc chăn mềm mại. Mở mắt ra, tôi thấy ánh nhìn dịu dàng của Lục Phóng, ánh mắt tràn ngập ý cười:
“Ngủ ngon chứ?”
Tôi duỗi người trong vòng tay anh, ngạc nhiên:
“Sao anh lại về đây?”
Lục Phóng mỉm cười, siết chặt vòng tay:
“Em ngủ đủ rồi thì đến lượt anh.”
Tôi vội giữ lấy bàn tay anh đang bắt đầu “không yên phận”:
“Lục Phóng, vẫn còn là ban ngày đấy!”
“Không quan tâm.”
“Anh không phải rất bận sao?”
Anh ghé sát tai tôi, giọng nói trầm ấm, nửa như trêu chọc:
“Không thiếu hai tiếng này đâu.”
Tôi cứng họng, không biết nói gì.
Thời gian trôi qua, tôi thậm chí không rõ đã bao lâu. Khi mọi chuyện kết thúc, tôi mệt mỏi thu mình vào vòng tay anh, thầm nhắc lại lời hứa của anh:
“Sao anh lại như vậy… Nói là hai tiếng mà…”
Lục Phóng bật cười, âm trầm và hạnh phúc. Anh ghé sát bên tai tôi, giọng nói có chút trêu đùa:
“Lần sau anh sẽ cho em ‘quá giờ’.”
“…”
Tôi đỏ mặt, không phản bác được câu nào.
——
Ngủ đến tối, Lục Phóng gọi tôi dậy ăn cơm.
Tôi ăn liền hai bát cơm, cuối cùng cũng có sức hỏi chuyện công ty. Lục Phóng kể, Lục Tấn Niên đã mất liền ba dự án lớn, điều này khiến các cổ đông thất vọng nặng nề. Đúng lúc ấy, anh lại giành được nhiều hợp đồng lớn và nổi bật lên, chiếm được niềm tin của hội đồng quản trị, từ đó mới dần vươn lên vị trí lãnh đạo. Tôi chăm chú quan sát anh, rồi không nhịn được hỏi:
“Lục Phóng, nói thật đi, có phải anh đã âm thầm ra tay với Lục Tấn Niên không?”
Lục Phóng nhìn tôi một thoáng, đôi mắt sâu thẳm không để lộ điều gì rõ ràng. Anh không thừa nhận, cũng không phủ nhận, chỉ mỉm cười nhẹ:
“Em có sợ anh không?”
Tôi lắc đầu, tự tin đáp: “Không. Lẽ ra anh nên làm vậy từ lâu rồi. Anh thông minh hơn anh ta mà.”
Nghe vậy, khóe môi Lục Phóng nhếch lên, liếc nhìn tôi với ánh mắt đầy ẩn ý: “Anh luôn thông minh hơn anh ta.”
Cái liếc mắt ấy dường như chứa đựng điều gì đó rất sâu sắc và phức tạp, như thể nó nắm giữ một bí mật hoặc một tâm tư chưa từng nói. Nhưng dù có cố nhìn kỹ đến đâu, tôi vẫn không sao nắm bắt hết được ý nghĩa của nó.
13
Lục Phóng đề nghị đưa tôi về ra mắt gia đình, tôi căng thẳng:
“Nếu họ không đồng ý thì sao?”
“Nếu gia đình anh không đồng ý, chúng ta phải làm sao?”
Anh cười điềm tĩnh, ánh mắt sáng lên vẻ tự tin:
“Yên tâm đi, em là đại tiểu thư nhà họ Lê, người thừa kế duy nhất của tập đoàn Lê Thị cơ mà. Không ai có thể xem thường em.”
Mặt tôi bất giác ửng hồng.
“Em đã giấu anh suốt ngần ấy thời gian, anh không giận sao?”
Từ nhỏ, ba mẹ đã lo lắng thân phận sẽ đem lại nguy hiểm, nên tôi chưa bao giờ được công khai danh phận. Chuyện này ngay cả Lục Tấn Niên cũng không hay biết. Vậy mà Lục Phóng chỉ cười mỉm, ánh mắt đùa cợt:
“May là chẳng ai biết danh tính thật của em, nếu không thì làm sao tới lượt anh.”
Tôi bật cười:
“Anh cũng đâu kém gì.”
Đôi mắt anh sáng rực, ghé sát tôi, hỏi đùa:
“Em chỉ cái gì không kém?”
Tôi: “…”
Tại nhà cũ của nhà họ Lục, Lục Phóng nắm tay tôi bước vào. Vừa đến sảnh, cả Lục Tấn Niên và Mạnh Quỳnh Tư đứng chờ, nét mặt đầy vẻ khó chịu. Lục Tấn Niên nhìn chúng tôi, giọng cộc cằn:
“Lục Phóng, em thật sự đưa cô ta về đây rồi?”