Trước khi quân phản loạn tiến vào kinh thành, ta bị đưa đi an ủi vị phiên vương đang nổi loạn.
Nào ngờ, phiên vương ấy lại chính là người mã phu từng hầu hạ ta năm xưa.
Hắn chậm rãi tháo giày của ta, nói: “Năm đó, chân nào giẫm lên lưng bản vương?”
Ta cắn răng mở miệng, không sợ sống chết: “Cả hai chân.”
“Ồ…” Thẩm Tịch Ngọc nâng bàn chân ta, khẽ xoa nắn, “Mềm mại tựa không xương. Nàng nói xem, nếu bóp nát thì sao?”