Sắc mặt nàng trầm xuống, cất lời:
“Thẩm Tịch Ngọc, ngươi đây là——”
Câu nói chưa dứt, cổ nàng đã bị hắn siết chặt, khí quản bị bóp nghẹt, không sao thở nổi.
Khuôn mặt Yến Nguyệt nhanh chóng tái nhợt vì thiếu dưỡng khí.
Nỗi sợ hãi dâng lên mãnh liệt, Thẩm Tịch Ngọc muốn giết nàng!
Tên điên này!
Hắn đạp lên ghế, cúi sát mặt nàng, từng chữ như tạc vào tim:
“Độc phụ, trả mạng con ta lại đây.”
Đôi mắt hắn là một màu đen lạnh lẽo, không chút cảm xúc.
Yến Nguyệt chỉ từng thấy ánh mắt này của hắn trên chiến trường, ánh mắt của một sát thần, không chết không thôi.
Nàng nhất định phải tìm cách cứu mạng mình.
Yến Nguyệt ra sức đập tay Thẩm Tịch Ngọc, thốt lên mấy chữ yếu ớt: “Tiểu thư… chê ngươi bẩn…”
Nghe thấy lời này, Thẩm Tịch Ngọc lập tức buông tay, rồi cắm mạnh thanh kiếm vào vai Yến Nguyệt, lạnh lùng hỏi:
“Ngươi nói lại lần nữa.”
Yến Nguyệt ôm lấy cổ, ho khan dữ dội, nằm vật trên ghế, yếu ớt nhìn hắn, nở nụ cười điên cuồng.
“Tiểu thư chê ngươi bẩn, đồ ngươi chạm qua, nàng đều không cần nữa.” Giọng nàng khàn đặc, những lời nói sắc bén như dao cắt qua màng tai Thẩm Tịch Ngọc.
Thanh kiếm trong tay hắn lại đâm sâu hơn, máu chảy ra thành dòng, lạnh lẽo đến ghê người.
“Ngươi làm sao biết được?” Giọng hắn trầm xuống, ánh mắt tràn đầy sát ý.
Yến Nguyệt cười lớn, ném hổ phù xuống đất, xung quanh nhanh chóng xuất hiện thêm binh lính.
“Vì ta chính là tỳ nữ bên cạnh nàng năm ấy!”
Trái tim Thẩm Tịch Ngọc chìm xuống từng chút một.
“Kẻ đuổi giết ngươi ở ngoại ô kinh thành, kẻ dùng roi siết cổ ngươi, dùng giáo đâm ngươi, chính là thuộc hạ của ngươi, là thủ hạ của Yến vương mà sau này ngươi trọng dụng.” Nàng cười đắc ý, giọng nói cay nghiệt. “Đầu tiên là lừa ngươi, rồi kéo ngươi về phía mình. Trước tiên muốn giết ngươi, sau đó lại cứu ngươi. Nếm trải cảm giác phải quy phục kẻ thù, ngươi thấy thế nào?”
Hắn xoay nhẹ cổ tay, thanh kiếm khẽ xoáy vào thịt Yến Nguyệt, máu chảy ồ ạt.
Dù đau đớn, Yến Nguyệt vẫn cố tỏ vẻ bình tĩnh. Nàng biết hắn giận dữ, cũng biết hắn độc ác, nhưng giờ đây xung quanh đều là người của nàng, hắn không thể thoát được.
Nàng giả vờ thoải mái, cười lạnh: “Tống phủ nắm giữ bản đồ phòng thủ các thành trì trên khắp đất nước, toàn bộ gia tộc như tường đồng vách sắt. Chỉ có ngươi là sơ hở duy nhất, giúp ta mở cửa đột phá.”
Nàng cười thành tiếng: “Anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Thẩm Tịch Ngọc, ta thực sự cảm tạ vì ngươi quá si tình. Một chút thủ đoạn nhỏ, đủ khiến ngươi phản bội sạch sành sanh.”
Những lời này như lưỡi dao đâm vào tim hắn.
Hắn thừa nhận, bao năm chinh chiến, hắn đều dựa vào bản đồ phòng thủ của Tống phủ, hiểu rõ từng điểm yếu, nhanh chóng vươn lên đỉnh cao.
Không ngờ, bản thân hắn chẳng qua chỉ là một quân cờ trong kế hoạch của Yến Nguyệt.
“Đừng trách ta,” Yến Nguyệt vẫy tay, ra hiệu cho lính mang dao đặt lên cổ hắn. “Ngươi làm nhiều việc ác, mạng đứa trẻ chẳng qua là để tế trời. Chẳng bao lâu nữa, Tống gia cũng sẽ theo ngươi xuống mồ.”
Thẩm Tịch Ngọc bị áp giải đi, lúc rời đi, hắn quay đầu nhìn nàng một cái, ánh mắt sâu thẳm khiến lòng nàng dâng lên một nỗi sợ vô hình.
Nói rằng nàng không sợ là nói dối, nhưng nàng không hối hận.
Nàng nghiến chặt răng, rút mạnh thanh kiếm ra, đau đớn đến toát mồ hôi lạnh.
Đất nước không thể một ngày không có vua, nàng không dám giết hắn, chỉ tạm giam để làm biện pháp tạm thời.
Lý công công đã chết, nhưng sẽ có Vương công công, Tôn công công… Chỉ cần thuốc độc tiếp tục được đưa vào, Thẩm Tịch Ngọc sớm muộn cũng sẽ trở thành phế nhân.
11
Trong khuê phòng, ta đã dưỡng thương trọn một tháng.
Bệnh của ta khá hơn phần nào, nhưng giờ đây, Thẩm Tịch Ngọc biến mất, đứa trẻ cũng không còn.
Ta không rơi lấy một giọt nước mắt, chỉ ngồi trước cửa nhà, nhìn dòng người qua lại mà chẳng nói gì.
Ta không hỏi về Thẩm Tịch Ngọc, và chẳng ai trong nhà nhắc đến hắn.
Mọi thứ dường như quay về những ngày trước khi ta xuất giá.
Chỉ khác là, giờ đây người qua kẻ lại đều chỉ trỏ, bàn tán, tiếng xì xào về ta còn hơn cả những góa phụ trong ngõ nhỏ.
Phụ thân thường mang điếu thuốc lớn ra, từng người một đuổi đi.
“Muốn mắng chửi thì đi chỗ khác!” Ông quát lớn, đuổi bọn họ chạy tán loạn.
“Đã sợ người khác nói, sao không ở nhà? Còn ra đây làm gì?”
Phụ thân đáp trả không chút khoan nhượng: “Con gái ta muốn đi đâu thì đi, kể cả nó ngồi trước cửa nhà ngươi, ngươi cũng phải im lặng!”
Buổi trưa hôm ấy, ta đến tìm phụ thân.
“Năm đó, phụ thân làm thế nào để đuổi Thẩm Tịch Ngọc đi?”
Phụ thân cười khẩy, nói: “Còn làm thế nào? Đánh ngất rồi lôi đi, vứt ngoài sườn đồi ở ngoại ô , sau đó người hầu quay về.”
Ta kể lại những gì Lý công công nói.
Phụ thân nhíu chặt mày: “Không trách được Thẩm Tịch Ngọc hận Tống gia đến nghiến răng nghiến lợi. Hóa ra có kẻ ngấm ngầm giở trò.”
“Phụ thân, con muốn vào cung.”
“Không được. Nếu đúng như lời con nói, Yến Nguyệt là kẻ chủ mưu, con làm sao đối phó được với nàng?”
Ta đứng bật dậy, cố nén sự căm hận đang sục sôi trong lòng: “Chẳng lẽ để con con chết oan uổng hay sao?”
“Thẩm Tịch Ngọc bị giam cầm, ai có thể bảo vệ con?”
Phụ thân buột miệng, nhận ra mình lỡ lời, vội ngừng lại.
“Ý phụ thân là gì? Thẩm Tịch Ngọc thế nào rồi?”
Phụ thân phất tay, không muốn nhiều lời: “Uyển Uyển , trời lạnh rồi, từ nay con ít ra ngoài thôi. Việc này, không được nghĩ ngợi thêm nữa.”
Kể từ hôm đó, người trở nên vô cùng bận rộn, mái tóc như nhiễm sương, bạc đi nhanh chóng.
Người nói: “Nhà chỉ có mình con là con gái, con chính là sinh mạng của cha mẹ. Dù chết, phụ thân cũng phải bảo vệ con an toàn.”
Nhưng ta không muốn mãi nép mình sau lưng người khác, làm một gánh nặng vô dụng.
Ta tự giam mình trong phòng, liên tiếp nhiều ngày không bước ra.
Đến khi trận tuyết đầu tiên phủ trắng kinh thành, lại thêm một hồi biến loạn.
Lửa cháy rực trời, từ Nam chí Bắc, lan đến tận cung thành.
Ta đứng giữa trời băng đất tuyết, mắt trân trân nhìn ngọn lửa bập bùng xoáy lên trên đỉnh cung thành.
Tiếng pháo hiệu vang lên tám lần, từ nhiều phương hướng khác nhau, nổ tung giữa trời đêm.
Không nghe thấy tiếng binh khí va chạm, nhưng mùi máu tanh nhè nhẹ đã len lỏi khắp không gian.
Phụ thân biến mất, Tể tướng phủ được cựu binh của phụ thân bảo vệ chặt chẽ, các cánh cổng đều bị đóng kín.
Lại một lần nữa, thế gian rơi vào hỗn loạn.
Thời loạn, người ta chết như rạ.
Vì quyền thế, ai ai cũng có thể trở thành quân cờ.
Đêm nay, không biết lại có kẻ nào giẫm lên xác người mà leo lên đỉnh cao.
Đến giữa đêm, đại môn bỗng dưng bị phá, vô số bóng đen tràn vào, bám lên tường như đàn dơi.
Nhưng bọn chúng hầu hết đều bị thương nặng, khó lòng chống đỡ nổi các vệ binh.
Đột nhiên, một mũi tên dài loé sáng bắn tới, mẫu thân ta vội đẩy ta ra, nhưng chính người lại bị mũi tên rạch một đường trên cánh tay.
Trong lúc hỗn loạn, một kẻ từ phía sau nắm chặt tóc ta, kéo ta ra khỏi đại môn Tể tướng phủ.
“Ha! Cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi. Hai người họ muốn điều hổ ly sơn, suýt chút nữa lấy mạng ta. Chỉ cần có ngươi trong tay, ta chẳng sợ gì nữa.”
Ta vừa nghe giọng nói liền nhận ra ngay là Yến Nguyệt.
Có thể nhận thấy hơi thở của nàng ta không ổn định, rõ ràng đã bị thương nặng.
Đối với việc nàng xuất hiện, ta không hề bất ngờ.
Nàng dùng sức mạnh bóp chặt cổ ta, ta không nói một lời, để mặc nàng kéo đi về phía xa.
Trên con phố trống trải không một bóng người, binh lính Tể tướng phủ ùn ùn kéo đến nhưng không ai dám lại gần.
Yến Nguyệt đã thất bại, như một con chó mất nhà, giơ dao kề sát cổ ta, gằn giọng: “Thả ta đi! Nếu không, Tống Uyển sẽ chết ngay tại đây!”
Không xa, tiếng vó ngựa hỗn loạn như dòng nước lũ cuồn cuộn tràn về.
Ta thấy hai bóng người toàn thân nhuốm máu, một là phụ thân, một là Thẩm Tịch Ngọc.
Phía sau họ là hàng ngàn binh lính đã chiến đấu suốt một đêm dài.
“Uyển uyển, đừng động đậy!” Phụ thân lau máu trên khoé miệng, ghìm cương ngựa, không dám tiến thêm một bước.
“Yến Nguyệt! Mau thả nàng ra!” Thẩm Tịch Ngọc loạng choạng xuống ngựa, khắp người bê bết máu.
Hắn đã rũ bỏ giáp trụ, để lộ cơ thể đầy thương tích, tiến lên tay không: “Yến Nguyệt, ta để ngươi đi, đừng làm tổn thương nàng…”
Yến Nguyệt cười mỉa: “Được thôi, ngươi thề đi.”
“Được, ta thề, nếu vi phạm, ta Thẩm Tịch Ngọc chết không toàn thây!”
Yến Nguyệt cười lạnh: “Ngươi lấy mạng Tống Uyển ra thề đi!”
Thẩm Tịch Ngọc mím chặt môi, không nói một lời.
Yến Nguyệt cất tiếng cười khanh khách, giọng nói khàn khàn khó nghe: “Thẩm Tịch Ngọc, ta thật không hiểu nổi. Khắp thiên hạ này mỹ nhân nhiều như mây, cớ sao một kẻ như nàng lại khiến ngươi thần hồn điên đảo đến vậy?”
Gương mặt Thẩm Tịch Ngọc trầm xuống, ánh mắt lạnh lẽo như băng.
Nếu không vì nàng đang kề dao sát cổ ta, hắn chắc chắn đã lấy mạng nàng ta ngay tại chỗ.
Yến Nguyệt không mảy may bận tâm, đôi môi khô khốc áp sát tai ta, lạnh lùng nói: “Tống uyển, ta và ngươi đánh cược một phen. Ngươi chết rồi, liệu Thẩm Tịch Ngọc có thủ thân như ngọc được mấy năm?”
Từ đầu đến cuối, ta chẳng thốt lên một lời, trước những lời khiêu khích của nàng, ta chẳng hề dấy lên một chút gợn sóng nào.
Chỉ lặng lẽ nhìn thẳng vào gương mặt hốc hác của Thẩm Tịch Ngọc, khẽ nói: “Thẩm Nhị, chàng có thể đáp ứng ta một chuyện không?”
Đôi mắt của Thẩm Tịch Ngọc dán chặt vào ta, cất giọng trầm thấp: “Được, ta hứa, bất cứ chuyện gì.”
“Thả nàng ta về.”
Lời vừa dứt, cả không gian rơi vào tĩnh lặng.
Yến Nguyệt bật cười nhạt, “Rốt cuộc ngươi cũng chỉ là một nữ nhân nơi hậu cung. Ngươi vẫn hằng ao ước ngôi vị Hoàng hậu, phải không?”
Ta không để tâm đến nàng ta, chỉ yên lặng chờ lời hồi đáp của Thẩm Tịch Ngọc.
Không chút do dự, Thẩm Tịch Ngọc đáp: “Ta và nàng ta từ đầu vốn không có chân tình, cũng chưa từng là phu thê thực sự.”
Yến Nguyệt phì cười một tiếng, nắm chặt lấy ta, vừa lùi về phía sau vừa nói: “Nói đủ rồi chứ, nếu đủ rồi thì—”
Lời nói của Yến Nguyệt đột ngột ngưng bặt. Phương Đông rạng sáng, ánh dương đầu tiên chiếu rọi lên vết xước trên mu bàn tay nàng ta.
Ánh sáng vàng kim lan tỏa từ những tầng mây, trời đã sáng rồi.
Trong đôi mắt Yến Nguyệt phản chiếu ánh ban mai, thoáng hiện lên chút bối rối.
Giây lát sau, nàng ta ngã gục, toàn thân co giật dữ dội.
Ta cúi đầu nhìn xuống, từ trong tà áo lộ ra một thanh chủy thủ nhỏ bé, lưỡi dao đã được tẩm độc Thiên Cơ Dẫn. Chỉ cần làm xước da thịt, tính mạng cũng chẳng thể giữ nổi.
Yến Nguyệt nắm lấy vạt váy ta, ánh mắt đục ngầu, như mang theo vô vàn tiếc nuối.
Quân lính xung quanh nhanh chóng vây kín, nhưng liền nghe tiếng quát run rẩy của Thẩm Tịch Ngọc: “Không ai được động vào! Dao có độc, đừng kinh động nàng!”
Ta cầm chắc chủy thủ trong tay, bị nỗi hận tràn ngập trong lòng thúc giục, quỳ xuống đất, đâm thẳng lưỡi dao vào tim Yến Nguyệt.
Nhát đầu tiên, vì Thẩm Tịch Ngọc của ngày ấy. Nhát thứ hai, vì đứa con đã khuất của ta.
Yến Nguyệt phun ra những bọt máu đỏ thẫm, yếu ớt thốt ra vài chữ: “Ta không cam tâm… nữ nhân thì có gì mà không thể…”
Ta cúi thấp đôi mắt, khẽ nói: “Ta biết phận nữ nhi không dễ, nhưng lấy lòng người làm vật tế, chỉ để thỏa mãn tư dục, ngươi quả thực đáng chết.”
Yến Nguyệt co giật vài lần, ánh mắt dán chặt vào ta, phủ một lớp mờ ảo rồi lặng im bất động.
Lửa khói bủa vây suốt một đêm, cuối cùng tan biến trong ánh sáng ban mai.
Thẩm Tịch Ngọc từng bước tiến lại gần, sợ hãi đến mức nói bằng giọng dịu dàng: “uyển uyển, buông tay ra…”
Ta nhìn hắn với ánh mắt vô hồn, ngửa mặt lên đối diện.
Thẩm Tịch Ngọc nuốt khan, quỳ gối trước mặt ta, nắm lấy đôi tay lạnh ngắt của ta.
“Uyển uyển ngoan, buông tay ra đi… nàng ta đã chết rồi.”
Hoàng đế quỳ xuống, sau lưng hắn, hàng nghìn binh lính như sóng biển cũng đồng loạt quỳ xuống.
Giữa trời đất bao la, chỉ còn lại khuôn mặt của Thẩm Tịch Ngọc phản chiếu trong mắt ta.
Vệt máu trên gương mặt hắn, loang lổ đến nực cười.
Cảm xúc dồn nén suốt một tháng qua bỗng chốc bùng nổ.
Tách! Một giọt lệ rơi xuống.
Sau đó, tiếng khóc đau đớn tuyệt vọng của ta vang lên.
12
Năm ta hai mươi tuổi, trở thành người có quyền lực nhất, gia đình nắm giữ binh quyền đủ để giữ vững nửa giang sơn.
Thẩm Tịch Ngọc khi ấy hai mươi tám, sau khi tiêu diệt phe phái của Yến Nguyệt, hắn chính thức trở thành một hoàng đế thực quyền.
Trong vòng một năm ngắn ngủi, giang sơn nhiều lần bị xâm lấn, bách tính lầm than, chẳng còn sức lực để tiếp tục chinh chiến.
Các đại thần trong triều không còn tranh cãi ai làm hoàng đế, ai nắm binh quyền, chỉ trong nửa tháng, ai nấy đều quay về vị trí của mình, đồng lòng mưu tính kế sách sinh nhai cho bách tính.
Phụ thân mỗi ngày một thêm u ám, hôm ấy lại buông lời oán thán trước mặt mẫu thân:
“Truyền tử nối tông*, ngày nào cũng là những chuyện cũ rích. Uyển uyển vì hắn mà mất đi một đứa con, lỡ đâu hắn lại tìm người khác sinh con đẻ cái, vậy con ta phải làm sao đây?”(*sinh con nối dõi)
Mẫu thân lên tiếng ngăn lại: “Thôi đi, chuyện đứa trẻ, không được nhắc nữa.”
Ta xuất cung về phủ thăm thân, vừa bước tới cổng đã nghe thấy họ trò chuyện.
Quay đầu lại, thấy Thẩm Tịch Ngọc khoác long bào màu vàng sáng, đứng dưới gốc cây, tập trung làm một vòng hoa từ cành liễu. Xung quanh hắn là những đoá hoa đang nở, thẳng tắp trong gió, trông rất đẹp.
Ta quay lại gần hắn, khẽ nói: “Chúng ta về thôi, phụ mẫu bận, chẳng rảnh để gặp thiếp.”
“Được.” Thẩm Tịch Ngọc nay việc gì cũng chiều theo ý ta, không khác gì Thẩm Nhị của năm xưa.