Đây là lần thứ mười hai hắn đến nhà ta cầu hôn.
Phụ thân ta nhìn ta đang run rẩy, lông mày nhíu chặt:
“A Niệm à, đây đã là lần thứ mười hai rồi, đây là Vinh Vương đấy.”
Ta run rẩy gật đầu:
“Phụ thân à, nếu nhận lời, e rằng sẽ mất mạng đó.”
Phụ thân ta gãi đầu:
“A Niệm à, từ tháng trước con đã lải nhải rằng mối hôn sự này sẽ khiến con mất mạng, rốt cuộc con sợ cái gì chứ?”
Ta sợ cái gì, phụ thân không biết, nhưng ta làm sao mà có thể không biết được?
Ta là người trọng sinh mà.
Kiếp trước, chính vì hoàng đế kiêng dè Vinh Vương nên đã phá tan mối hôn sự của hắn với thanh mai trúc mã là nữ nhi nhà võ tướng, rồi gả con gái ông – chính là ta đây – cho hắn.
Về sau, Vinh Vương nói phản là phản, dẫn đại quân vào thành, còn ta thì bị thanh mai trúc mã của hắn dìm chết trong nước.
Giờ ta trọng sinh trở lại, hắn lại đến cầu hôn, đổi lại là người khác, liệu có dám gả không?