25
Ban đầu việc chăm sóc Lục Hoàng tử là niềm vui duy nhất của ta.
Vì trẻ con mới sinh, tâm hồn trong sáng, không phải ngày ngày suy nghĩ làm hại và đày đọa người khác.
Nhưng khi nó lớn dần, đến khoảng bảy tám tuổi, bắt đầu biết đến sự khác biệt giữa cao thấp, quý hèn, thì cũng không còn đáng yêu nữa.
Không ai nhắc đến Lâm Trinh, mẹ ruột của nó. Nó chỉ nghĩ mình là con ruột của Tịch Phi Ngọc.
Còn Tịch Phi Ngọc, sau khi có Hoàng tử này, quyền thế ngày càng lớn, không ai dám nhắc đến Lâm Trinh trước mặt Lục Hoàng tử nữa. Nhưng ta vẫn nhớ đến nàng.
Ta nói với Lục Hoàng tử: “Điện hạ, đôi mắt của ngài thật đẹp, lúc nào cũng sáng ngời.”
Nó cười nhạo ta: “Cô cô nói bậy rồi, mắt Hoàng tử đẹp thì có ích gì? Đáng ra công chúa mới cần có đôi mắt đẹp, sau này xuất giá hòa thân, không đến nỗi làm gia đình chồng chán ghét.”
Cha nào con nấy. Trên người nó không có chút nào của Lâm Trinh, chỉ học được toàn bộ phong thái của phụ hoàng nó.
Không ai nói rằng nó sai, vì ở vị trí hiện tại, mẫu phi là Quý phi, ngoại công là nhất phẩm tướng quân, mấy cậu đều là kẻ giàu có quyền thế, ngay cả Nhị Hoàng tử của Hoàng hậu Ôn cũng không sánh bằng nó.
Thế nên, ta giả vờ ngu ngơ, chỉ “phải” một tiếng, sau đó chỉ lo cho việc ăn uống và sinh hoạt hàng ngày của nó, không nói gì thêm.
Cho đến khi nó lên mười tuổi, Tịch Phi Ngọc được thăng làm Hoàng quý phi, thế lực của mẹ con họ đạt đến đỉnh cao, ta cũng đã đến tuổi xuất cung, liền cầu xin Tịch Phi Ngọc cho ta rời cung. Ta cầu xin được xuất cung trở về nhà, cầu xin một cuộc sống bình yên đến cuối đời.
Tịch Phi Ngọc có chút tiếc nuối trên mặt, nàng hỏi ta: “Ngươi có biết nếu ở lại, tiền đồ của ngươi sẽ không giới hạn.”
Ta biết. Nếu Lục Hoàng tử sau này được nàng bảo vệ lên ngôi, ta sẽ trở thành đại cung nữ quản sự bên cạnh Hoàng đế, dù tệ nhất cũng là người theo nàng Tịch Phi Ngọc làm mưa làm gió trong hậu cung.
Nhưng biểu tỷ Tào phi nói đúng, bầu trời ở đây, thay đổi quá dễ dàng.
Lúc trước ta đã phải tỉnh táo đánh thức muội muội đang mơ mộng giữa mùa xuân, thì hôm nay ta cũng sẽ không mơ về chiếc gối vàng. Nắm bắt được sự bình an trước mắt đã là hiếm hoi lắm rồi.
Vì vậy, ta kiên định lắc đầu, nói lại với nàng những lời mà năm đó ta đã nói: “Nương nương, nô tài chỉ mong cầu một cuộc sống bình an, thuận lợi.”
Tịch Phi Ngọc gọi ta đến gần. Đó là lần cuối cùng nàng chạm vào ta, nàng vẫn ở trên cao, nhẹ nhàng vỗ vai ta.
Nàng nói: “Bản cung đã nói rồi, ngươi thực sự là một người thông minh.”
26
Khi đó, ta đi cầu xin xuất cung, cũng không phải hoàn toàn không có cơ hội.
Tịch Phi Ngọc có thể giữ ta lại, nhưng nàng luôn muốn giữ cho mình một danh tiếng tốt về lòng khoan dung với kẻ dưới, nên cuối cùng nàng cũng sẽ cân nhắc để ta ra đi. Nhưng khi nàng thực sự đồng ý để ta xuất cung, thay vì cảm giác vui mừng như ta tưởng, ta chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Tất cả những dây đàn căng thẳng trong lòng ta, khi thực sự buông lỏng, chỉ khiến ta cảm thấy kiệt sức. Dù thực sự có chút tình nghĩa chủ tớ hay chỉ là bề ngoài, khi ta rời khỏi cung, Tịch Phi Ngọc đã chuẩn bị cho ta một món quà tiễn biệt rất lớn, lấy danh nghĩa của nàng và Lục Hoàng tử. Đủ để ta sống qua vài kiếp, vì vậy ta cũng không còn bận tâm đến những chuyện khiến lòng ta lạnh lẽo mà nàng đã làm.
Ta và nàng đến đây coi như không còn nợ nần gì nhau, đường đã đi đến cuối, từ nay về sau, dù sống hay chết, cũng không gặp lại.
Ta đặt chiếc bùa bình an của Lâm Trinh lại sau phòng ngủ của Lục Hoàng tử, rồi rời cung vào một buổi sáng đầu hạ, khi sương mỏng còn vương làn hơi lạnh và gió tây nhẹ thổi.
Cảnh tượng rất giống ngày ta nhập cung. Con đường trong cung dài dằng dặc, mãi đến khi bước ra khỏi cổng cung cuối cùng, ta mới ngẩng đầu nhìn thấy bầu trời từ khung hình vuông vức trở thành một không gian bao la vô tận.
Những người bạn cũ tưởng như thân thiết ngày xưa, không một ai đến tiễn ta. Cũng tốt, như vậy ta càng nhẹ nhàng.
Khi trở về nhà, ta thấy gia đình đã thay đổi rất nhiều. Phụ thân ta sau này đã được thăng lên chức quan tứ phẩm, giờ đây ông và mẫu thân tuổi cũng đã cao, phủ đệ được sửa sang rất khang trang, rất thích hợp để dưỡng già.
Mấy người đệ đệ của ta đều đã nhận chức quan, ra ngoài lập phủ, cưới vợ sinh con, cuộc sống rất thịnh vượng.
Có hai đệ đệ chủ yếu dựa vào thế lực của ta mà thăng tiến, biết ta sắp rời cung, từ sớm đã gửi quà tặng quý giá, đặt trong viện của ta mà chờ đợi.
Mẫu thân nói Nguyệt Hà sống gần nhà nên cũng thường xuyên trở về thăm bà. Mỗi lần nàng đến đều mang theo ba đứa con, Kỷ Quân Kiều đôi khi cũng đi cùng, mọi chuyện đều tốt đẹp.
Nhắc đến Nguyệt Hà, phụ mẫu không khỏi cảm tạ ta, nói rằng nhờ ta kịp thời thức tỉnh, tìm được người chồng tốt, đã cứu cả cuộc đời của muội muội.
Nguyệt Hà sớm nhận được tin từ Kỷ Quân Kiều, ngay trong buổi chiều ta trở về phủ, nàng đã vội vã đến gặp ta.
Ta cứ nghĩ rằng nàng cũng như ta, khi đến nơi mình không muốn đến, thì sẽ mãi chẳng thể nào vui vẻ.
Nhưng nàng đã sớm không còn oán hận ta, vừa thấy ta, nàng đã mừng rỡ đến rơi nước mắt, lao vào vòng tay ta. Mười mấy năm đã trôi qua, tình chị em thắm thiết, cuối cùng chúng ta cũng trở lại những ngày xưa tươi đẹp.
Ta nhận ra sự hối lỗi trong mắt nàng, chỉ ôm nàng thật chặt và nói: “Nguyệt Hà, muội sống tốt, tỷ sẽ không hối hận.”
Sau này, khi có nhiều cơ hội gặp gỡ, nàng mới kể cho ta nghe mọi chuyện.
Hóa ra là Kỷ Quân Kiều đã giải thích và nói rõ với nàng về những gì ta đã hy sinh vì nàng. Người đàn ông đó là một người lương thiện, đã giúp ta hoàn thành tâm nguyện duy nhất trong lòng.
Sau này, khi Nguyệt Hà trở thành mẹ, nàng càng hiểu rõ hơn sự khó khăn của gia đình, và cuối cùng nàng cũng tỉnh ngộ, nhận ra rằng ta đã thật sự tìm cho nàng một nơi chốn tốt đẹp.
Ngươi thấy không, ta đã không sai.
Hắn là một người tốt.
Một người rất tốt.
27
Sau này, ta theo ý phụ thân, chọn một viên quan nhàn tản làm chồng, chỉ để có nơi nương tựa, phụ thân cũng thuận theo.
Về nhà chồng, ta nói rõ rằng mình không muốn có con, cũng không muốn quản gia. Vị phu quân họ Hồng vì e ngại mối quan hệ của ta với những người quyền quý trong cung, cũng không làm khó ta, để ta sống những ngày tháng nhàn nhã.
Về việc sinh con, phụ mẫu ta cũng nhiều lần khuyên nhủ, nói rằng ta đã hơn ba mươi, nhưng vẫn có thể sinh con được. Ta chỉ lắc đầu, và họ cũng không còn cách nào khác.
Ta chỉ cảm thấy, sau ngần ấy năm, ta đã không còn đủ sức để nuôi dạy một đứa trẻ hạnh phúc.
Nguyệt Hà thường xuyên đến thăm ta, có khi nàng bỏ lại đám trẻ, đến tìm ta một mình. Như thế, nàng mới có thể trở lại làm cô muội muội bé bỏng, nhõng nhẽo của ta.
“Trưởng tỷ khi ấy nói, phu quân của muội là người tốt, muội cứ tưởng đó chỉ là lời khách sáo thôi, về sau mới biết muội đã sai.”
Nguyệt Hà tựa vào lòng ta, ôm một đĩa vải mà ăn, năm tháng dường như không để lại một vết tích nào trên gương mặt nàng.
Chợt ta nghĩ, nếu Lâm Trinh và Hà Tần có thể lớn lên một cách an yên trong gia đình của mình, hẳn họ cũng sẽ giống Nguyệt Hà, chẳng biết đến sầu muộn.
Hà Tần có lẽ sẽ gả cho một võ quan, cùng hắn cưỡi ngựa ngang dọc non sông, uống rượu và ca hát không màng gì.
Lâm Trinh có lẽ sẽ gả cho một thư sinh, nàng sẽ nhảy múa cho hắn xem, và hắn sẽ bỏ bút xuống ngay, ân cần đỡ nàng.
Đã lâu rồi ta không còn nghĩ về họ nữa.
Sau đó, ta nghe tin Lục Hoàng tử được phong làm Thái tử, Hoàng đế phế hậu, lập Tịch Phi Ngọc làm Hoàng hậu, rồi Hoàng đế băng hà, và Tân hoàng lên ngôi, ta càng không còn nhớ đến họ.
Chỉ đến khi Nguyệt Hà chạy đến nói với ta, rằng Tịch Phi Ngọc, người đã làm Thái hậu nhiều năm, vừa mới qua đời, ta mới bất chợt nhớ lại những gương mặt tươi đẹp ấy.
Họ sinh ra đẹp đẽ như thế, tài năng xuất chúng như thế.
Nhưng cũng sinh ra đáng thương như thế, đến lúc chết vẫn chỉ là món đồ chơi của người khác.
Thôi, thôi vậy.
Ta nghĩ về những điều này để làm gì.
Cả đời ta, cũng chỉ là một kẻ phàm trần tầm thường mà thôi…
— Hết —