Sau buổi đi săn, hoàng thượng ban yến tiệc.
Chỉ vì tiếng đàn của ta được Hoàng hậu khen ngợi một câu:
“Không hổ danh là khúc nhạc cầu hoàng, rất hay.”
Tịch Tử Vân liền cho rằng ta dựa vào ân huệ để ép hôn.
Vì thế hắn đã không ngại ngần mắng nhiếc ta một trận.
Rồi sau đó vội vã đuổi theo người thư đồng đang rời đi vì đau lòng của mình.
Ta cố đuổi theo bọn họ để giải thích, nhưng lại bị một bầy sói bao vây.
Khi ấy, Tịch Tử Vân chỉ chăm lo bảo vệ thư đồng nhỏ của mình, để mặc ta bị bầy sói truy đuổi.
Đến đường cùng, ta bất đắc dĩ phải nhảy xuống sườn núi, và vì thế mà khiến bản thân bị hủy dung.