Ta nhíu mày, suy nghĩ, “Ta nhớ rõ chúng ta đã cùng nhau đuổi bắt châu chấu trong bụi cỏ, có lần vì ham chơi mà ta ngã xuống hố núi, là hắn tìm ra ta, từng bước từng bước cõng ta ra khỏi rừng.
Mọi chuyện ta đều nhớ, nhưng vì trận bệnh đó, không thể nhớ rõ gương mặt.”
“Những tiểu thư kinh thành, có thể tùy ý chơi bắt côn trùng, dạo chơi núi rừng như nàng sao?”
Giọng nói điềm đạm của Tịch Yến Tùy khiến ta sững người.
Có thể không?
Ta cũng không biết.
Người trước mặt nhẹ nhàng ôm ta vào lòng, “Không nhớ rõ cũng không sao, nàng và ta sắp thành thân rồi, những điều khác không cần nhớ nữa.”
Dù Tịch Yến Tùy đang ôm ta, nhưng ta lại cảm thấy hắn còn yếu đuối hơn cả ta, cần một cái ôm hơn cả ta.
Vì thế, ta không từ chối vòng tay này, cũng không phản đối hôn sự dựa trên trao đổi này.
Từ ngày gặp lại Tịch Tử Vân, Tịch Yến Tùy không còn đưa ta ra khỏi phủ.
Ta thoải mái tận hưởng sự nhàn nhã.
Chỉ trừ vài phiền toái nho nhỏ.
Như những con bồ câu đưa thư đến ngày càng nhiều.
Phòng ngủ bỗng xuất hiện nhiều miếng ngọc bội.
Hoặc là mảnh giấy “Xin lỗi” được gắn trên mũi tên bắn vào khung cửa sổ.
Ta biết rõ sau lưng là Tịch Tử Vân giở trò.
Nhưng giữa ta và hắn, vốn không phải là thứ có thể giải quyết bằng một câu “xin lỗi”.
Vì vậy, ta để Tịch Yến Tùy xử lý.
Dù là ngọc bội bị vứt xuống hố xí, hay đội vệ sĩ tuần tra ngày càng chặt chẽ.
Chỉ khi Tịch Yến Tùy bắt được một con bồ câu, định nhổ lông đem nướng, ta mới hơi ngăn lại.
“Điều này… không tốt lắm đâu.”
Tịch Yến Tùy ngẩn người, sau đó thả tay, con bồ câu như thoát khỏi cái chết, nhanh chóng bay mất hút lên trời.
Hắn cụp mắt, giọng có chút buồn bã:
“Xin lỗi, ta không biết con bồ câu này quan trọng với nàng như vậy.”
Giọng nói u ám của hắn kỳ lạ làm ta thấy mềm lòng.
Ta phản bác theo bản năng, “Cũng… không phải là rất quan trọng, chỉ là ta có chút quen thuộc với nó, nên không đành lòng thôi.”
Hắn trầm ngâm, “Vậy sao?”
Ngày hôm sau, sân của ta bỗng đầy những loài chim.
Từ những con công xòe đuôi lộng lẫy, đến những chú vẹt nhỏ líu lo bắt chước giọng nói.
Ta bị tiếng ồn làm cho đau đầu.
Tịch Yến Tùy lại tỏ vẻ vô tội, “Ta nghĩ nàng sẽ thích.”
Ta bất lực, “Thích, thích, nhưng… tìm chỗ khác nuôi đi.”
Cho đến khi tất cả những con vật này được chuyển sang viện khác, ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngày đại hôn sắp đến gần.
Cô mẫu hân hoan tươi cười, rộng rãi phát thiệp mời.
Rất nhiều người ở Thịnh Kinh đều tưởng ta sẽ gả cho Tịch Tử Vân, mãi đến khi nhìn thấy tên trên thiệp cưới mới sửng sốt.
“Thật không ngờ là chiêu rể vào nhà!”
Ngày đại hôn, khách khứa đến như mây.
Nhiều người từng có giao tình với ông nội và phụ thân ta đến chúc mừng.
Thấy ta trong bộ hỷ phục, mái tóc đen như mây buông xõa.
Có người rơi nước mắt, “Tướng quân Ngụy nơi chín suối cũng an lòng rồi.”
Không ít bậc trưởng bối rơi lệ tại chỗ, “Nửa đời chinh chiến, quên bẵng việc chăm sóc cháu, giờ con đã lớn thế này, huynh trưởng Ngụy ở dưới suối vàng nhất định sẽ trách ta.”
Cho đến khi cô mẫu xuất hiện, mới ngăn lại được một đợt khóc lóc.
Hoàng hậu cũng đích thân tặng quà mừng, từng thùng thưởng quý giá cứ nối tiếp không ngớt.
Ta được dẫn vào đại sảnh, mới nhìn thấy Tịch Yến Tùy.
Hắn trong bộ trường bào đỏ, có điểm xuyết kim tuyến, mỗi bước đi tựa như ánh sáng tỏa ra rạng rỡ.
Chỉ là vẻ mặt của hắn, sao lại có chút ngượng ngùng hơn cả ta.
Ta lặng lẽ cúi mắt, không dám nhìn.
Hai chúng ta mỗi người nắm một đầu dải lụa đỏ, lễ quan lớn tiếng tuyên bố.
“Giờ lành đã đến!”
Ngay khoảnh khắc đó, chỉ nghe thấy một tiếng, “Dừng lại!”
Ta hơi nghiêng đầu, trong khung cảnh lắc lư của lưu tô vàng kim, ta nhìn thấy Tịch Tử Vân trong bộ y phục nhuốm máu, bước chân lảo đảo tiến vào từ cổng lớn.
“Ngụy Uyên, nàng đừng gả cho hắn!”
Mỗi bước hắn tiến tới, máu trên cánh tay lại rơi xuống nhuộm đỏ thêm mặt đất.
Khuôn mặt tái nhợt như bệnh hoạn của hắn chăm chăm nhìn ta đầy chấp nhất:
“Ngụy Uyên, là ta đây!
Chẳng phải nàng đã nói muốn gả cho ta sao?”
Tầm nhìn của ta nhanh chóng bị Tịch Yến Tùy chắn trước mặt.
Giọng hắn điềm tĩnh:
“Tịch thế tử, đời này không có thuốc hối hận!
Nếu ngươi không thành tâm đến tham dự hôn lễ, ta đành phải cho người tiễn ngươi ra ngoài!”
“Là ngươi!” Giọng Tịch Tử Vân đầy căm phẫn:
“Ngươi cản trở không cho A Uyên gặp ta, chẳng phải vì sợ nàng mềm lòng sao?
A Uyên, đừng tin hắn, hắn không phải là kẻ lương thiện!”
Tịch Yến Tùy giọng nghiêm nghị, “Tịch thế tử! Mời về cho!”
Tịch Tử Vân cười lạnh:
“Ha ha, ngươi dám để A Uyên nghe được sự thật không?
Ngươi không dám, vì ngươi biết, một khi nàng biết ngươi là kẻ có tâm cơ sâu sắc, bất chấp thủ đoạn, nàng sẽ không chọn ngươi nữa!”
Cuộc tranh cãi của họ khiến ta nghe mà mơ hồ, không khỏi có chút lo lắng.
Kéo dài thế này, chẳng phải sẽ làm lỡ giờ lành sao!
Tịch Yến Tùy trước mặt không nói thêm lời nào.
Nhưng ta để ý thấy tay hắn siết chặt dải lụa đỏ đến trắng bệch.
Ta bất giác sững sờ, không biết Tịch Yến Tùy có thể làm điều gì có lỗi với ta, chẳng lẽ bên ngoài hắn đã có thê tử?
Nếu vậy, thành thân xong, liệu có phải chúng ta sẽ mỗi người một ngả?
Không biết vì sao, sau khi nghĩ như vậy, trái tim ta lại bị một cơn đau nhói, lan tỏa từng chút một.
“A Uyên, nghe ta nói!” Giọng khàn khàn của Tịch Tử Vân kéo ta trở lại thực tại.
“Trong suốt năm năm qua, Tịch Yến Tùy đã sắp đặt tất cả.
Hắn biết rõ ta thích nàng, nhưng lại sắp xếp cho Diệp Thu, người có vài phần giống nàng đến bên cạnh ta, dụ dỗ ta.
Hắn khiến ta hiểu nhầm rằng miếng ngọc bội là tín vật định tình của nàng với người khác.