Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại PHẦN ĐỜI CÒN LẠI KHÔNG HỀ MUỘN Chương 6 PHẦN ĐỜI CÒN LẠI KHÔNG HỀ MUỘN

Chương 6 PHẦN ĐỜI CÒN LẠI KHÔNG HỀ MUỘN

10:43 sáng – 17/11/2024

Khiến ta lầm tưởng rằng nàng có người yêu khác, nhưng chỉ vì muốn được phủ thế tử bảo hộ mà ủy khuất bên cạnh ta.

Nhưng A Uyên, ta thực sự thích nàng, điều đó chưa bao giờ là giả dối. 

Trong năm năm qua, ta không lúc nào không nhớ nàng, tất cả những lá thư nàng gửi, ta đều giữ lại, những món đồ nàng tặng, ta cũng cẩn thận trân trọng.

Chỉ vì trúng kế của hắn, nên ta mới cố ý lạnh nhạt với nàng. 

A Uyên, là ta sai rồi…”

Trước mặt bao nhiêu khách khứa.

Tịch Tử Vân vén tà áo, “phịch” một tiếng quỳ xuống.

Hắn cúi đầu, đôi môi mỏng run rẩy không ngừng, “A Uyên, cho ta một cơ hội nữa, gả cho ta đi…”

Ánh mắt ta dừng lại trên ngón tay bị siết chặt đến đỏ bừng của Tịch Yến Tùy. 

Nhìn một lúc lâu, cuối cùng ta không nỡ, khẽ nắm lấy tay hắn.

Ta bước ra từ sau lưng hắn, giọng điệu bình thản.

“Ta chỉ hỏi ba câu.”

“Tại yến hội thu săn, người trước mặt mọi người trách ta tâm địa xấu xa, có phải ngươi?”

Khuôn mặt Tịch Tử Vân dần tái nhợt, môi khẽ run.

“Phải.”

“Tại núi rừng, người bỏ rơi ta để đưa người khác chạy thoát, có phải ngươi?”

“Phải, nhưng ta tưởng rằng…”

“Tại lầu Mời Trăng, người muốn ta đồng ý đưa bình thê vào phủ, có phải ngươi?”

“Phải.”

Khuôn mặt Tịch Tử Vân trắng bệch không còn một tia sắc, trong mắt cũng không còn ánh sáng.

Ta khẽ cười, “Vậy thì không có gì sai cả. 

Bất kể Tịch Yến Tùy có làm gì, hay trước đây có quen biết ta hay không, ta đã chọn thành thân cùng hắn, thì ta sẽ tin tưởng hắn.

Tịch thế tử, nếu ngươi không thành tâm đến tham dự hôn lễ, xin hãy rời đi.”

Tịch Yến Tùy siết chặt tay ta, giọng điềm đạm.

“Mọi thứ ngay từ đầu đã đặt nền tảng trên lời dối trá, làm sao có thể nói đến chân tình.

Nào, người đâu, còn không mau tiễn Tịch thế tử ra ngoài.”

Tịch Tử Vân đứng đờ đẫn tại chỗ, không phản kháng thêm nữa.

Tiếng trống nhạc lại vang lên, nghi lễ tiếp tục.

Cuối cùng ta và Tịch Yến Tùy cũng hoàn tất bái đường như mong ước.

Trời dần về chiều, ánh hoàng hôn rực rỡ phủ kín bầu trời.

Trong phòng tân hôn, ta ngồi bên giường.

Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra.

Tịch Yến Tùy với khuôn mặt trắng ngọc hơi ửng đỏ, đôi mắt đào hoa như dòng suối lấp lánh ánh sao.

“A Uyên, cuối cùng ta đã cưới được nàng.”

“Là ở rể.” Ta sửa lại.

Hắn cười rạng rỡ, “Dù sao thì, ta cũng đã ở bên nàng rồi.”

Ta hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn hắn, “Tịch Yến Tùy, ngươi muốn làm phu thê thực hay là phu thê giả?”

Hắn thoáng sững lại, hàng mi hơi ươn ướt, “Chúng ta đã bái đường, sao lại không phải là phu thê thực?”

“Vậy tốt.” Ta ngồi thẳng người gật đầu, sau đó giọng trầm xuống, “Quỳ xuống!”

“Ngươi rốt cuộc đã giấu ta điều gì? Trước đây ngươi có quen biết ta sao?”

Tịch Yến Tùy thoáng chao đảo, lập tức ngoan ngoãn quỳ xuống.

Ánh mắt ta nheo lại, “Khai thật ra.”

Tịch Yến Tùy thành thật gật đầu, “Được.”

Năm năm trước…

Ta đã trải qua một trận bạo bệnh.

Đại phu nói, chín phần chết một phần sống.

Gia tộc họ Tịch đã dốc toàn lực, khắp nơi tìm danh y, cứu sống ta.

Chỉ có một điều không may, đó là ta đã quên đi rất nhiều thứ.

Ta quên mất niềm vui ở quê cũ Tương Dương, quên mất người bạn thanh mai trúc mã từng gắn bó bên mình, quên cả tên hắn, khuôn mặt hắn.

Khi ta mở mắt ra, người đầu tiên ta nhìn thấy là cô mẫu.

Theo bản năng, ta nghĩ rằng mình lớn lên ở Thịnh Kinh, nhưng chưa bao giờ tự hỏi về sự bất hợp lý trong điều này.

Cô mẫu biết rõ về trận bạo bệnh ấy, và cũng có ý không nhắc đến quá khứ của ta ở quê nhà Tương Dương.

Khi ấy, nhờ hôn ước, nhà Ngụy và nhà Tịch trở nên gần gũi.

Ta ngầm cho rằng Tịch Tử Vân chính là người bạn thuở nhỏ đã đồng hành bên ta suốt những năm tháng qua.

Tịch Tử Vân cũng không cảm thấy sự gần gũi của ta có gì sai trái, cho đến khi hắn ra biên cương.

Năm năm xa cách, chúng ta chỉ liên lạc qua thư từ, trong thư ta thường nhắc lại những kỷ niệm thuở nhỏ, dần dần, hắn bắt đầu nhận ra có gì đó không ổn.

Sau khi điều tra, hắn biết ta từng bị bạo bệnh, cũng biết ở quê nhà Tương Dương, còn có một người như thế.

Hắn dần trở nên lạnh nhạt, ta không nhận ra, chỉ nghĩ rằng hắn bận rộn với quân vụ. 

Cho đến khi hắn viết thư như thường lệ, nhưng trong thư nói rằng giờ hắn là tướng quân, cần phải trưởng thành hơn, mong ta ít nhắc đến quá khứ.

Ta cũng đồng ý.

Mắt ta nóng lên, từng giọt nước mắt cứ thế rơi xuống.

Tịch Yến Tùy lo lắng ôm ta vào lòng, “Xin lỗi, có phải ta nói sai điều gì không?”

Ta cố gắng mở to mắt, “Đồ ngốc, vì sao năm năm qua, ngươi không bao giờ nói ra sự thật, để ta nhận nhầm người?”

Tịch Yến Tùy khẽ thở dài.

“Lúc đầu, ta không cam lòng, nhiều lần đến Thịnh Kinh, nhưng khi ấy nàng yếu ớt, mỗi lần gặp ta lại chìm vào ác mộng, sốt cao không ngừng, ta không dám xuất hiện nữa.

 Sau đó, ta cải trang đến thử xem nàng còn nhớ thời thơ ấu không, nhưng trong mắt nàng chỉ có Tịch Tử Vân, cứ nghĩ rằng hắn là người bạn thuở nhỏ, nàng không còn nhớ đến ta. 

Về sau, phụ thân ta già yếu, ta bắt đầu quản lý thương đoàn, kế thừa công việc của ông, nên càng ít gặp nàng hơn, chỉ cần nàng được bình an.”

“Ngốc!” Ta bật cười qua làn nước mắt.

Chẳng trách lần đầu gặp mặt, ta đã cảm thấy như bị cuốn hút vào vòng tay ấy.

“Vậy chàng không còn chuyện gì giấu ta nữa chứ?”

“Khởi bẩm nương tử, tuyệt đối không có điều gì che giấu.”

“Thật sao?”

“Gia nghiệp của ta cũng khá lớn, khắp nơi trong nước đều có cơ sở, quân doanh cũng do nhà ta cung cấp lương thảo, chuyện này không tính chứ?”

“Tính! Tất cả những gì xảy ra sau khi chàng rời ta, nhất nhất đều phải khai báo!”

“Nhưng nương tử, hôm nay là đêm động phòng hoa chúc mà.”

Nến hỷ tỏa sáng khắp phòng.

Trên cửa sổ phản chiếu bóng hai người quyện vào nhau, tựa như đôi uyên ương đang bơi lội trong làn nước.

Sau bao nhiêu biến cố, mọi thứ cuối cùng cũng về lại với nhau.

End