Sau buổi đi săn, hoàng thượng ban yến tiệc.
Chỉ vì tiếng đàn của ta được Hoàng hậu khen ngợi một câu:
“Không hổ danh là khúc nhạc cầu hoàng, rất hay.”
Tịch Tử Vân liền cho rằng ta dựa vào ân huệ để ép hôn.
Vì thế hắn đã không ngại ngần mắng nhiếc ta một trận.
Rồi sau đó vội vã đuổi theo người thư đồng đang rời đi vì đau lòng của mình.
Ta cố đuổi theo bọn họ để giải thích, nhưng lại bị một bầy sói bao vây.
Khi ấy, Tịch Tử Vân chỉ chăm lo bảo vệ thư đồng nhỏ của mình, để mặc ta bị bầy sói truy đuổi.
Đến đường cùng, ta bất đắc dĩ phải nhảy xuống sườn núi, và vì thế mà khiến bản thân bị hủy dung.
Sau khi tỉnh lại lần nữa, ta liền chủ động hỏi cô mẫu:
“Con nhớ trước kia ở quê nhà Tương Dương có người đến cầu thân, người đó đã kết thân chưa?”
Cô mẫu ôm ta nước mắt rưng rưng:
“A Uyên, con đã nghĩ thông suốt rồi sao?
Nhi nữ nhà họ Ngụy ta, không phải vì không lấy được phu quân mà phải gả vào nhà họ Tịch.”
Ta cúi đầu: “Chỉ cần hắn đồng ý, chuyện hôn sự này có lẽ nên sớm được tiến hành.”
Ta nằm trên giường nghỉ ngơi một tháng.
Trong một tháng này, ngoài Hoàng hậu gửi đến vài thứ bổ phẩm, thì không hề có một ai hỏi han đến ta.
Hoàng thượng vì thiên vị vị cận thần có công lao hiển hách này, nên chỉ giả vờ trách mắng vài câu rồi bỏ qua.
Về phần nhà họ Tịch và Tịch Tử Vân, ngoài lần xuất hiện khi ta còn mê man, thì chẳng còn lần nào đến thăm hỏi nữa.
Trước gương đồng, ta nhìn vào vết sẹo mờ nhạt ở trán kéo dài đến giữa chân mày của mình.
Dù cho ta có dùng bao nhiêu phấn son cũng không che được nó, vì thế ta đành chán nản buông bỏ việc trang điểm vô ích này.
Ta đội khăn che mặt, vừa định ra cửa thì bị cô mẫu chặn lại.
Bà muốn nói lại thôi, “A Uyên, con còn muốn đi tìm Tịch Tử Vân sao?”
Ta gật đầu, rồi bổ sung một câu khi nhìn thấy ánh mắt thất vọng của bà:
“Con đi lấy lại di vật của mẫu thân.”
Chiếc ngọc bội ấy, ta từng xem như tín vật định tình, trao tặng cho Tịch Tử Vân, giờ cũng là lúc ta nên lấy lại nó rồi.
Đến phủ họ Tịch.
Ta đợi ở phòng khách đã một lúc lâu, nhưng không hề có ai để ý và hỏi thăm đến ta.
Sự kiên nhẫn dần mất đi, vì thế ta đặt chén trà nguội xuống, quyết định tự mình đi tìm Tịch Tử Vân.
Theo ký ức của mình, ta đến viện của Tịch Tử Vân, còn chưa đi vào, từ bên ngoài đã nghe thấy tiếng nữ nhân khẽ kêu.
“Đau.”
“Vậy để ta nhẹ tay hơn.”
Âm thanh ám muội ấy khiến ta quyết định đứng đợi dưới gốc cây đa trong sân.
Qua một lúc sau, khi cánh cửa được mở ra, bên trong lộ ra một đôi mắt long lanh ánh nước.
“A, Ngụy tiểu thư đến rồi!”
Diệp Thu căng thẳng chỉnh lại chiếc mũ thư sinh, lùi một bước, nhưng lại chẳng để ý đến y phục chưa chỉnh tề của mình.
“Sợ nàng ta làm gì.”
Một bóng dáng cao lớn xuất hiện sau lưng Diệp Thu, giữ lấy vai nàng, giọng điệu lạnh nhạt.
Ta cố gắng giữ giọng bình thản:
“Tịch Thế tử, ta tìm ngươi có việc.”
Ánh mắt lạnh lẽo của Tịch Tử Vân lướt qua ta, rồi dừng lại trên bờ vai gầy của Diệp Thu.
“Đi đi, mặc thêm y phục vào.”
Diệp Thu nghe lời hắn liền gật đầu, quay người trở vào phòng.
Ta theo bước chân của Tịch Tử Vân đi đến mái đình bên hồ.
“Ta cho ngươi một nén nhang, đừng làm lỡ giờ uống thuốc của A Thu.”
Ta mở lời: “Nếu thế tử không có ý định giữ hôn ước của hai nhà, có thể trả lại cho ta ngọc bội đính ước được không?”
Tịch Tử Vân không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng ánh mắt hắn lại lạnh lẽo:
“Ngọc bội?”
Ngón tay lạnh như băng của hắn rơi lên cổ ta, hơi dùng sức:
“Ta vốn tưởng ngươi đến để xin lỗi A Thu, nhưng không ngờ…”
Ta hơi ngừng thở, mất rất nhiều sức mới đẩy được người trước mặt ra.
“Ta đến để lấy lại ngọc bội, lấy cớ gì mà phải xin lỗi!”
“Hừ.”
Đôi mắt đen của Tịch Tử Vân hơi nheo lại:
“Ngươi cố ý dùng lời lẽ kích động A Thu rời đi, rồi lại dẫn bầy sói đến vây lấy nàng, tâm địa độc ác như vậy, còn dám hỏi ta lý do xin lỗi?”
Ta lạnh cả lòng, cảm thấy vết thương vừa đóng vảy trên người dường như lại đau nhói.
“Tịch Tử Vân, ngươi và ta quen biết mười bảy năm, ngươi cảm thấy ta là người như vậy sao?”
“Ngụy Uyên, nếu muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm.”
Ánh mắt lạnh nhạt của hắn như một lưỡi kiếm sắc bén.
Ngón tay ta siết chặt: “Ta không muốn nói chuyện khác với ngươi, ngọc bội của ta đâu?”
Hắn lạnh nhạt đáp, “Mất rồi!”
“Mất ở đâu?” Giọng ta trầm xuống.
“Có lẽ, ngay trong hồ này thôi.”
Tịch Tử Vân nói với giọng châm biếm.
Ta hít một hơi thật sâu, ta biết rõ Tịch Tử Vân hiểu chiếc ngọc bội này là di vật của mẫu thân ta, việc nói nó rơi vào hồ chỉ là hù dọa.
Bỗng đằng sau vang lên giọng nói rụt rè:
“Ngọc bội, có phải là cái này không?”
Ta quay lại, chỉ thấy Diệp Thu trong bộ y phục rộng thùng thình, từ bên hông lấy ra một miếng ngọc bội chạm khắc hình cá chép chơi đùa với lá sen.
Mắt ta sáng lên, lời còn chưa kịp thốt ra khỏi môi.
Diệp Thu bỗng nhiên loạng choạng, ngọc bội rơi khỏi tay, rơi thẳng xuống hồ, làm dậy lên từng gợn sóng, khiến mấy con cá chép giật mình, bắn lên những tia nước.
“Ngươi cố ý sao?” Giọng ta cao vút.
Khoé mắt Diệp Thu hơi đỏ lên, nhìn Tịch Tử Vân cầu cứu, “Ta… ta….”
“Ngươi không sao chứ?”
Tịch Tử Vân sải bước dài vượt qua ta, đỡ lấy người vừa ngã.
Áo choàng rộng quét lên gió, làm mái tóc ta bay nhẹ.
Cũng như trong rừng núi, hắn kéo Diệp Thu đi, bóng lưng cuốn theo mây khói.
“Mất rồi thì mất, chỉ là một miếng ngọc bội mà thôi.”
Giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng.
Ta nhìn về phía hồ, hít một hơi thật sâu.
Rồi nhảy xuống hồ.
Ta tìm quanh trong nước hai vòng, vẫn không tìm thấy ngọc bội.
Ngược lại, còn bị cảm lạnh vì ngâm nước lâu.
Trước giường, cô mẫu nhìn ta uống hết bát thuốc, giọng xót xa:
“A Uyên, nếu con không thể buông bỏ, ta sẽ cầu xin trước mặt Hoàng thượng, cũng sẽ khiến con toại nguyện.”
Ta khẽ nhếch miệng, “Cô mẫu, ta không phải vì hắn mà đổ bệnh.”
Ta cúi đầu buồn bã nói:
“Ngọc bội đó là mẫu thân để lại, ta không tìm thấy, có lẽ đó là ý trời.”
Cô mẫu xoa đầu ta:
“Đồ ngốc này, áo cưới đã làm xong rồi, con có muốn thử không?”
Ta gật đầu.
Sau khi dưỡng bệnh ba ngày, thân thể ta dần hồi phục.
Sau đó người trong phủ đến báo, phu nhân nhà họ Tịch đã đến.
Trong sảnh đường, phu nhân nhà họ Tịch sai người mang nhân sâm đến, hỏi han ta đôi câu rồi mới vào chuyện chính.
“Tiểu Uyên, con là đứa trẻ được ta nhìn mà lớn lên, là đứa trẻ có lòng bao dung nhất.
Ông nội con đã có ân với nhà họ Tịch, hôn sự này sẽ không thay đổi, nhưng A Thu cũng là người từng cứu vị hôn phu của con trên chiến trường, là ân nhân cứu mạng của nó.
Vậy nên con và nàng đều có ân với nhà họ Tịch, không bằng để nàng làm bình thê, ta sẽ khuyên Tử Vân không thiên vị bên nào cả…”
Phu nhân họ Tịch còn chưa nói hết câu, thì đã bị cô mẫu ngắt lời.
“Cút ra ngoài.”
Cô mẫu bước tới, giận dữ quát lớn:
“Năm xưa, chính phụ thân và huynh trưởng ta đã dẫn binh viện trợ cho nhà họ Tịch các ngươi, họ hy sinh anh dũng, mới có chiến công hiển hách và vinh quang cho nhà họ Tịch các ngươi.
Giờ đây, ngươi lại ỷ vào sự suy tàn của quân nhà họ Ngụy, không có ai thay mặt làm chủ cho tiểu Uyên chúng ta mà ức hiếp nó.
Nhưng các người lầm rồi, ta sẽ cầu đến trước mặt Hoàng thượng, đòi lại công lý!
Bình thê hay chính thê gì đó, tiểu Uyên nhà ta đã có hôn ước rồi, hôn sự này không cần cũng được.”
Ngực của Tịch phu nhân phập phồng vì tức giận:
“Ngụy phu nhân, chớ hành động hồ đồ.”
Bà ấy giận dữ bỏ đi, còn ta thì nhìn cô mẫu, bật cười trong nước mắt.
Sau đó là khoảng thời gian ta yên tâm ở nhà chuẩn bị cho hôn lễ, cô mẫu đã chuẩn bị kỹ càng mọi sính lễ cho ta, đâu vào đó cả.
Bên khung cửa sổ, khi ta đang thêu một chiếc khăn cưới, thì bóng cây bỗng lay động, một con bồ câu đưa thư bay vào từ ngoài cửa sổ.
Nó âu yếm cọ vào tay ta.
Ta lấy lá thư ra, chỉ có sáu chữ.
“Tiết Thượng Nguyên, lầu Mời Trăng.”
Đây là cách liên lạc mà ta và Tịch Tử Vân vẫn hay thường dùng.
Ta đốt lá thư, nghĩ ngợi điều gì đó, lại lục trong chiếc hộp gỗ dưới gầm giường, mở ra, bên trong là một chồng thư dày cộp giữa ta và Tịch Tử Vân.
Suốt năm năm hắn ở biên cương, chúng ta chưa một lần đoạn thư.
Giấy đã ngả vàng, khiến ta khẽ thất thần.
Hai năm cuối trong quân doanh khi gửi thư, Diệp Thu đã xuất hiện.
Nàng cứu hắn trên chiến trường, từ đó nàng giả nam trang làm thư đồng, theo sát bên cạnh hắn.