Ta cùng đích tỷ cùng ngày xuất giá.
Đích tỷ cao giá vào phủ Vĩnh An Hầu, ta lại hạ giá gả cho một binh sĩ giữ thành.
Nào ngờ sau khi thành thân, tiểu Hầu gia lại bị chẩn đoán mắc chứng tinh yếu, đích tỷ cầu con nhiều năm không được, trở thành trò cười của kinh thành.
Trong khi đó, binh sĩ giữ thành liên tiếp lập công lớn, được phong làm Đại tướng quân, còn cùng ta sinh được năm nam hai nữ, được Hoàng thượng ban cho tấm biển “Chung Tư Diễn Khánh”.
Đích tỷ vì ghen ghét, vào ngày ta được phong hào đã đầu độc ta chết.
Lần nữa mở mắt, chúng ta cùng trở lại ngày định thân.
Lần này, đích tỷ tranh trước chọn binh sĩ giữ thành.
Tối đó, tiểu Hầu gia cũng vội vàng đến từ hôn: “Ta không muốn làm lỡ cả đời nàng, thực ra ta không thể…”
“Không thể sinh con phải không!”
Ta ôm chặt cánh tay chàng: “Ta gả! Ta không gả ai khác ngoài chàng!”
Buồn cười thật.
Nhà phu quân giàu có rộng lượng, cha phu quân thế lực khoan dung, phu quân phong lưu hào hoa, trẻ trung sung mãn, còn không thể sinh con.
Phú quý trời ban này đích tỷ lại không màng ư?