Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại VẪN CHƯA QUÁ MUỘN Chương 10 VẪN CHƯA QUÁ MUỘN

Chương 10 VẪN CHƯA QUÁ MUỘN

8:46 chiều – 21/11/2024

【Phiên ngoại của Bùi Lâm】

Bùi Lâm từng rất ghét Chu Vãn Ân.

Hắn đột nhiên xuyên không đến thế giới xa lạ này, giống như một con nai lạc vào bầy sói.

Vì lòng tốt, hắn đã cứu Chu Vãn Ân, nhưng do cái lễ giáo đáng ghét của thời cổ đại, hắn buộc phải cưới nàng.

Nhưng người hắn yêu rõ ràng là An Dương công chúa, người cùng xuyên không với hắn.

Trong thế giới xa lạ này, nàng là cố nhân duy nhất của hắn.

Chỉ khi ở bên An Dương, hắn mới có thể hoàn toàn hạ xuống sự cảnh giác, dần dần, hắn không thể phân biệt được đó là do cô độc cần một người hay là tình yêu thật sự.

Nhưng điều hắn biết chắc là khi ở bên An Dương, hắn cảm thấy rất dễ chịu. Hắn muốn cùng nàng sống trọn đời.

Vào ngày hắn định làm nhẫn cầu hôn, mẫu thân của cơ thể này lại nói với hắn rằng, đã nhờ mối bà mai đến Chu phủ cầu thân.

Bùi Lâm quỳ trước viện của Bùi lão phu nhân suốt nửa ngày, đến khi ngất xỉu bà vẫn không hề lay chuyển.

Hắn cũng từng nghĩ đến việc cùng An Dương bỏ trốn, nhưng An Dương lại cười nhạo hắn quá ngây thơ.

Chỉ đến lúc đó, hắn mới nhận ra, ở thế giới này, nếu mất đi thân phận của Bùi Lâm, hắn chẳng là gì cả.

Hắn không thể phát huy khả năng của mình ở đây, cũng không có bất cứ kỹ năng nào để tự lập mưu sinh.

Bùi Lâm căm ghét thế giới này, căm ghét nó khiến hắn trở thành kẻ vô dụng. Hắn cũng hận Chu Vãn Ân, hận nàng đã khiến hắn không thể kết hôn với người mình yêu.

Sau khi thành thân, Chu Vãn Ân đối xử với hắn đủ điều tốt đẹp, nhưng Bùi Lâm lại dùng những lời lạnh lùng cay độc để đáp lại.

Mỗi khi nhìn thấy nàng, hắn lại nhớ đến nỗi tuyệt vọng và bất lực của mình ở thế giới này, giống như một con rối dây, để mặc người khác thao túng cuộc đời mình.

Sau hôn nhân, Bùi Lâm vẫn tiếp tục tìm đến An Dương, trốn tránh Chu Vãn Ân.

An Dương tham vọng hơn hắn nhiều, nàng muốn xưng vương ở thế giới này.

Dần dần, An Dương ngày càng xa cách hắn, thân cận với những người nguyên bản quyền thế ở thời cổ đại.

Ngọn lửa ghen tuông bừng cháy trong lòng Bùi Lâm, nhưng may mắn thay, khi An Dương bị dư đảng tiền triều bắt đi, nàng đã cảm động trước hành động bất chấp tính mạng của hắn để cứu nàng.

Cuối cùng, nàng đồng ý gả cho hắn.

Còn Chu Vãn Ân, cũng bị Hoàng thượng lặng lẽ trừ khử, từ đó biến mất hoàn toàn.

Nhưng kể từ khi Chu Vãn Ân chết đi, mâu thuẫn giữa Bùi Lâm và An Dương ngày càng lớn.

Dù đã thành hôn, nhưng An Dương vẫn không từ bỏ kế hoạch xưng đế, tiếp tục duy trì quan hệ mật thiết với các thế lực trong triều, trong số đó không thiếu những kẻ có ý với nàng.

Bùi Lâm giận mà không dám nói, nhưng An Dương cũng dần dần chê bai hắn vô dụng, không thể thỏa mãn dã tâm bá chủ của nàng.

Những ngày sau đó, An Dương bắt đầu ngang nhiên dẫn nam nhân về phủ.

Trong triều, những lời bàn tán về An Dương ngày một nhiều, trong đó có không ít lời chế giễu, khinh miệt Bùi Lâm.

Sự nhẫn nại và tình yêu của Bùi Lâm dần cạn kiệt trước sự lạnh nhạt ngày qua ngày của An Dương.

Cuối cùng, cả hai bùng nổ cãi vã.

An Dương không thể chịu nổi, giáng cho hắn hai cái tát, lời nói đầy khinh bỉ.

Bùi Lâm vốn định thỉnh cầu hoàng thượng cho phép hòa ly, nhưng ngay trong đêm đó, hắn bị sát hại bên ngoài phủ công chúa.

Kẻ giết hắn thậm chí không che mặt.

Bùi Lâm nhận ra, đó chính là cận vệ trung thành của An Dương.

Có lẽ An Dương cố ý ra lệnh không cần che mặt, để hắn biết rõ chính nàng là người không cần hắn nữa, khiến hắn chết không nhắm mắt.

Trước khi nhắm mắt, hình ảnh cuộc đời lướt qua tâm trí Bùi Lâm như đèn kéo quân.

Nhưng cuối cùng, khuôn mặt hiện lên lại là của Chu Vãn Ân.

Đúng vậy, kỳ thực nàng là một người tốt, một thê tử tốt.

Những đau khổ đời này của nàng, tất thảy đều do hắn mà ra.

Nếu có kiếp sau…

Thôi vậy, làm gì có kiếp sau chứ?

Trước khi trút hơi thở cuối cùng, Bùi Lâm tự giễu mình.

Nhưng khi hắn mở mắt lần nữa, người đầu tiên hắn nhìn thấy lại là An Dương…

Mọi thứ giống hệt như khi hắn liều mạng cứu nàng…

Khi Bùi Lâm nhận ra mình thực sự sống lại, hắn suýt bật cười ngay trước mặt An Dương.

Bùi Lâm lập tức nói rõ với An Dương rằng, hắn chỉ coi nàng như một đồng hương trong thế giới xa lạ này mà thôi.

Hắn đã có thê tử, hắn phải chịu trách nhiệm với Chu Vãn Ân, không thể để nàng tổn thương thêm nữa, càng không thể để nàng lặp lại bi kịch kiếp trước.

Nhưng khi hắn muốn bù đắp mọi lỗi lầm của kiếp trước, hắn lại nghe chính miệng Chu Vãn Ân nói rằng hai người đã hòa ly.

Bùi Lâm chỉ cảm thấy khó tin.

Kiếp trước, Chu Vãn Ân vì giữ thể diện cho Chu phủ và bản thân mà không đồng ý hòa ly.

Vì sao kiếp này lại khác?

Kiếp trước, nàng đối với hắn quấn quýt không rời, còn kiếp này, nàng lại xa cách hắn vô cùng, hơn nữa còn ngày càng gần gũi với tên tiểu tử Cố Chiêu.

Bùi Lâm nhiều lần cố gắng cứu vãn nhưng đều không có kết quả, cuối cùng khi Cố Chiêu rời kinh, hắn mới tìm được cơ hội tiếp cận Chu Vãn Ân – dùng kế khổ nhục.

Đúng lúc hắn nghĩ rằng mình sắp thành công, thì tại cửa hàng hương phấn của Chu Vãn Ân, hắn lại phát hiện ra một bóng dáng quen thuộc – Trí Vân.

Trí Vân là người Bùi Lâm từng gặp ở kiếp trước, là nha hoàn thân tín của An Dương.

Dù Trí Vân đã đổi tên và thay đổi trang phục, Bùi Lâm vẫn nhận ra nàng ta ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Chính lúc đó, Bùi Lâm mới nhận ra, việc hắn quay đầu ở kiếp này đã làm thay đổi mọi thứ.

Tham vọng đoạt quyền của An Dương đã vươn tay về phía Chu Vãn Ân.

Bùi Lâm đến cửa hàng hương phấn ngày một thường xuyên hơn.

Dù Chu Vãn Ân nhiều lần nhấn mạnh rằng nàng đã chết tâm với hắn, hắn vẫn mặt dày đến.

Không vì điều gì khác, chỉ vì muốn được nhìn nàng thêm vài lần, và bảo vệ nàng bình an.

Cuối cùng, An Dương ra tay.

Nàng ta phái người đến cửa hàng đặt mua hương liệu và túi thơm, sau đó sai Trí Vân lén bỏ phấn hoa bách hợp vào.

Nhưng họ không biết rằng, Bùi Lâm đã sớm đổi phấn hoa bách hợp đi.

Bùi Lâm hiểu rằng, nếu vội vã chỉ đích danh An Dương sẽ chỉ làm kinh động đến nàng ta, mà An Dương đã quyết tâm ra tay thì sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Vì vậy, hắn chỉ còn cách hy sinh bản thân, chơi một ván cờ sát phạt để cứu Chu Vãn Ân.

Hắn nhớ rất rõ ánh mắt lạnh nhạt của Chu Vãn Ân ngày hắn đứng ra chỉ điểm nàng.

Kiếp trước, ánh mắt nàng nhìn hắn luôn đầy yêu thương, rực cháy.

Cũng tốt, nàng chết tâm với hắn rồi cũng tốt.

Như vậy, sau khi hắn chết, nàng sẽ không quá đau buồn.

Bùi Lâm đã sớm nghĩ xong.

Chỉ cần hắn giả vờ vô tình làm lộ kế hoạch của An Dương, Chu Vãn Ân sẽ có thể bình an thoát thân.

Về phần An Dương, hắn không dám chắc.

Nhưng còn hắn, chắc chắn là chín phần chết, một phần sống.

Khoảnh khắc hắn đẩy nàng ra, định cùng sát thủ đồng quy vu tận, hắn thầm nghĩ, nếu hắn thật sự chết đi, liệu nàng có rơi vì hắn một giọt nước mắt không?

Chỉ một giọt thôi cũng được.

Những năm tháng sau này, hắn và nàng chỉ có thể gặp lại nhau trong hồi ức.

[Cố Chiêu Ngoại Truyện]

Cố phủ và Chu phủ kề sát nhau, Cố Chiêu và Chu Vãn Ân từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, nghịch ngợm quậy phá.

Khi đó, tuổi trẻ ngây thơ, không hiểu thế nào là tình yêu.

Cố Chiêu chứng kiến Chu Vãn Ân từng chút một thay đổi, trở thành một tiểu thư khuê các trong miệng người đời.

Dẫu nàng vẫn luôn nở nụ cười, nhưng nụ cười đoan trang và hiền dịu ấy không phải xuất phát từ trái tim.

Nụ cười nàng thật sự hạnh phúc là khi nàng không gò bó, cười đùa thoải mái.

Đến khi Cố Chiêu nhận ra tình cảm của mình dành cho nàng, thì bản thân hắn đã ở nơi biên ải xa xôi, những cảm xúc sớm nảy mầm giờ hóa thành dòng thác ngầm trong tim.

Hắn luôn nghĩ đến ngày mình mang theo chiến công khải hoàn, về cầu thân với Chu phủ.

Nhưng khi hắn chiến thắng trở về, điều đầu tiên hắn nghe được lại là tin Chu Vãn Ân được Bùi Lâm cứu, hai người đã đính hôn.

Mang theo mình đầy vết thương và bụi đường, ông trời chỉ để hắn tham dự hôn lễ của nàng với một người khác.

Bùi Lâm xuất thân danh gia vọng tộc, tổ tiên lập công lớn cho triều đình, bản thân cũng là một nhân tài tuấn tú.

Mọi người đều nói đây là một đoạn nhân duyên trời định, hai người vô cùng xứng đôi. Không ai biết rằng, trong hôn lễ đó, hắn đã uống đến say mèm.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ, Cố Chiêu cố dùng nước lạnh làm mình tỉnh táo. Ngày hôm đó, hắn quay trở lại biên cương, không dám ở lại kinh thành thêm giây phút nào. Hắn sợ rằng, nếu nhìn thấy cảnh nàng ân ái với người khác, trái tim hắn sẽ tan nát.

Thỉnh thoảng, hắn vẫn nhận được tin tức về nàng. Dẫu bản thân cố gắng thuyết phục chính mình rằng nàng đã lấy phu quân, rằng tình cảm chưa từng thổ lộ kia nên chôn vùi vào cát bụi.

Nhưng trong buổi cung yến năm thứ nhất sau khi nàng và Bùi Lâm thành thân, hắn lại tận mắt chứng kiến nàng bị Bùi Lâm lạnh nhạt.

Hắn nhìn thấy nàng cười gượng gạo, nhìn thấy nàng đứng trong bóng tối đau lòng ngóng theo bóng lưng lạnh lùng của Bùi Lâm.

Hắn từng nghĩ rằng, nếu Bùi Lâm thật lòng đối xử tốt với nàng, hắn sẽ chấp nhận buông tay. Nhưng những gì diễn ra trong cung yến hôm đó cùng những tin tức hắn nghe được khiến hắn nhận ra: Bùi Lâm là một kẻ phụ bạc hoàn toàn!

Ngày đó, nếu không phải Chu Vãn Ân ngăn cản, Cố Chiêu nhất định đã dạy dỗ Bùi Lâm một bài học.

Khi Chu Vãn Ân nói ra rằng nàng muốn hòa ly, trái tim hắn như muốn nhảy ra ngoài.

Hắn không ngờ nàng lại quyết đoán như vậy.

Hắn càng không ngờ rằng, Bùi Lâm lại không màng đến tính mạng của nàng.

May mắn thay, hắn luôn ở bên cạnh nàng. Khi hắn ôm nàng vào lòng, trái tim hắn mới thật sự an ổn.

Cố Chiêu tìm lại được thư hòa ly cho nàng. Nhưng không ngờ rằng, sau khi tỉnh lại, Bùi Lâm bắt đầu hối hận.

Tình cảm đến muộn còn đáng khinh hơn cỏ rác, huống hồ trước đó Bùi Lâm đã vì An Dương mà không ngại nguy hiểm tính mạng của nàng!

Cố Chiêu nhận thấy sự thay đổi của Bùi Lâm rất kỳ lạ, định âm thầm quan sát, tìm cơ hội lật tẩy.

Nhưng không ngờ hoàng thượng lại lấy cớ chiến sự, bí mật điều hắn ra khỏi kinh thành để điều tra.

Trước khi rời đi, hắn mượn cớ đùa cợt để bày tỏ lòng mình, nhưng Chu Vãn Ân dường như không muốn tiếp nhận tâm ý của hắn.

Cố Chiêu hiểu rằng, nàng vừa kết thúc một cuộc hôn nhân, hắn không nên quá nóng vội.

Nhưng khi hắn vừa rời đi, Bùi Lâm và An Dương đã bắt đầu toan tính.

Một mặt, cửa hàng hương phấn của nàng bốc cháy, Bùi Lâm ra tay cứu giúp. Nhưng mặt khác, Bùi Lâm lại chỉ điểm nàng bị Đông Cung sai khiến, mưu hại An Dương.

Nếu không phải hắn bận bịu việc khác, nhất định sẽ ngày đêm thúc ngựa trở về kinh thành, đem kẻ phụ bạc Bùi Lâm bầm thây vạn đoạn.

May mắn thay, Chu Vãn Ân đã sớm nhận ra âm mưu của Bùi Lâm, khiến An Dương và hắn không đạt được mục đích.

Khi biết được kế hoạch của nàng, hắn đã viết thư gửi thẳng hoàng thượng, thuyết phục ngài đích thân đến đại lao làm rõ chân tướng.

Nhưng khi tất cả manh mối dần dần sáng tỏ, Cố Chiêu nhận ra trong vụ việc này có rất nhiều nghi vấn.

Hắn thấy rõ, Bùi Lâm dù ngoài mặt che chở An Dương, nhưng thực chất lại muốn cứu nàng.

Đến khi thấy nàng an toàn thoát khỏi vòng nguy hiểm, hắn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Khoảnh khắc nắm chặt lấy bàn tay nàng, hắn biết, nàng đã thuộc về hắn.

Hắn đợi giây phút này đã lâu lắm rồi.

End