“Ta đã giấu gói phấn hoa bách hợp mà ta lấy từ tay Tri Vân trong đôi giày nàng làm cho ta, giấu trong phòng ta.” Bùi Lâm dường như đã đoán trước được phản ứng của ta, giọng điệu điềm tĩnh.
Nhưng câu nói của hắn lại như cuộn sóng cuốn phăng tâm trí ta: “Cái gì?”
Ý hắn là, hắn không cùng phe với Tri Vân và công chúa An Dương?
Bùi Lâm nhếch mép cười tự giễu: “Có lẽ nàng sẽ thấy những lời ta sắp nói rất hoang đường, nhưng ta xin thề, mỗi chữ ta nói đều là sự thật.”
Hắn nhìn sâu vào mắt ta: “Vãn Ân, ta không tham gia vào kế hoạch của An Dương. Ngay từ đầu, ta đã đổi gói phấn hoa bách hợp của Tri Vân. Việc chỉ điểm nàng chỉ là để Trương Sách không tìm thấy chứng cứ. Việc định giết nàng và giả vờ liên quan đến An Dương chỉ để nàng có thể thoát thân.”
Đôi mắt trong trẻo của hắn phản chiếu vẻ bàng hoàng của ta: “An Dương khi biết kế hoạch bị lộ, chắc chắn sẽ tìm mọi cách cắt đứt manh mối. Tri Vân đã bị diệt khẩu, tiếp theo sẽ đến ta.”
Bùi Lâm hít sâu một hơi: “Ta e rằng không qua khỏi ngày mai. Vãn Ân, nếu nàng muốn bảo vệ chính mình, chỉ có cách tìm gói phấn hoa bách hợp ấy, giao cho Trương Sách để chứng minh nàng vô tội.”
Ta đứng lặng nhìn Bùi Lâm, người đang cố nén đau đớn để nói rõ mọi chuyện, đầu óc dần xâu chuỗi lại mọi điều.
Từ đầu, ta đã thắc mắc, tại sao trước khi định giết ta, hắn lại nói rõ mọi thứ.
Tại sao hắn bảo vệ An Dương, nhưng khi gặp nàng ta lại lập tức trở mặt? Tại sao An Dương lại ngạc nhiên khi thấy hắn?
Vì Bùi Lâm ngay từ đầu đã không thuộc kế hoạch của An Dương. Hắn chỉ phát hiện mưu đồ của nàng ta. Hắn biết nếu không có chứng cứ, ta không thể tự minh oan.
Nên hắn đành giả làm người của An Dương, giả ngu ngốc đến mức để lộ sơ hở, để dù không thành công chỉ tội An Dương, ta vẫn có thể thoát tội.
An Dương vì tranh quyền với Thái tử đã bày ra một ván cờ lớn nhằm hại ta, còn Bùi Lâm vì cứu một quân cờ bị bỏ rơi như ta mà chấp nhận thân mình bước vào bàn cờ.
Ta vẫn luôn nghi ngờ tại sao thái độ của Bùi Lâm đối với ta lại thay đổi đột ngột, cũng luôn ngờ rằng sự chân thành của hắn những ngày qua thực chất là vì mục đích nào khác.
Nhưng giờ đây, trước cảnh hắn cận kề cái chết vẫn cố sắp xếp lối thoát cho ta, ta bắt đầu hoang mang.
“Vậy còn chuyện hỏa hoạn ở tiệm hương liệu, đó là thế nào?” Nỗi nghi ngờ trong lòng ta vẫn chưa được giải đáp.
Bùi Lâm cười cay đắng: “Đó là kế hoãn binh của ta để níu kéo nàng, một khổ nhục kế mà ta tự dàn dựng. Nhưng không ngờ, nàng chẳng hề cảm động, ngược lại còn nhanh chóng nghi ngờ ta.”
Hắn dựa lưng vào tường, ánh mắt mơ hồ, máu và nước mắt trộn lẫn chảy xuống gương mặt tiều tụy: “Có lẽ, ông trời căn bản không muốn cho ta cơ hội để bắt đầu lại.”
“Ngươi thực sự sẽ dùng một khổ nhục kế suýt lấy mạng mình để lừa ta sao?” Nếu vụ hỏa hoạn là kế hoạch của hắn, thì lần này là thật hay giả?
“Vãn Ân, ta biết ta từng làm nàng tổn thương đến mức nào. Khi ta quay đầu lại, nàng đã dứt khoát cắt đứt mọi thứ với ta. Ta cũng biết, bản thân trước đây lạnh lùng, ích kỷ, khiến ta dù có cố gắng thế nào cũng chẳng thể bù đắp. Vì muốn níu kéo nàng, ta đã liều lĩnh dùng cách thấp hèn như phóng hỏa và lấy thân mình cứu nàng.”
Hắn ngước lên, đôi mắt ngấn lệ ánh lên sự chân thành: “Nhưng giờ đây, ta chỉ muốn cứu nàng. Nếu nàng không tin, hãy đợi sau khi ta chết rồi hẵng đến Bùi phủ tìm chứng cứ.”
Vừa dứt lời, hắn đột ngột kéo ta sang một bên.
Ngay khoảnh khắc đó, một mũi tên lao đến sát mặt ta, cắm phập vào tường.
Quay đầu lại, ta thấy một hắc y nhân đang giương nỏ nhắm về phía chúng ta.
“Là sát thủ của An Dương.”
Bùi Lâm ghé sát tai ta, thì thầm như thể đọc được suy nghĩ của ta.
Khóe miệng hắn nhếch lên nụ cười yếu ớt: “Vãn Ân, lần này nàng đã tin ta chưa…”
Chưa kịp nói hết câu, mũi tên thứ hai đã bay tới.
Trong khi cả hai vội vàng né tránh, một tên hắc y nhân khác đổ chất lỏng từ một bình sứ lên mặt đất.
Mùi hăng nồng sộc vào mũi – là dầu hỏa!
“Không ổn rồi!”
“Không ổn rồi!”
Cả ta và Bùi Lâm cùng thốt lên. Hắn lao tới, tung một cú đá vào cửa lao, khiến hắc y nhân bất ngờ ngã nhào sang một bên.
Nhân lúc chúng còn chưa định thần, Bùi Lâm kéo ta chạy ra ngoài.
Khi hai tên sát thủ sắp đuổi kịp, Bùi Lâm bất ngờ đẩy ta ra xa, lực đẩy mạnh mẽ như cái ngày hắn từ chối ký thư hòa ly để chạy đi cứu An Dương.
Chỉ khác rằng, lần này hắn để lại cho ta một câu:
“Vãn Ân, mau chạy đi!”
Taloạng choạng lùi xa, ngẩng đầu quay lại thì thấy hắn cầm lấy cây nến bên cạnh, lao thẳng về phía hai hắc y nhân.
Hai tên sát thủ giật mình, ánh mắt đầy vẻ kinh hoàng, vội rút kiếm định khống chế Bùi Lâm.
Hắn không chùn bước, chỉ chậm rãi ngoảnh lại nhìn thiếp, môi khẽ động.
Dẫu không thành tiếng, nhưng ta đọc rõ ba chữ mà hắn muốn nói: “Ta yêu nàng.”
15
Lửa nhanh chóng lan rộng, nhưng Bùi Lâm – một người đến từ ngàn năm sau, không phải vị tướng trẻ kiêu dũng như truyền thuyết – đối mặt với hai sát thủ được huấn luyện bài bản thì chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.
Ta chạy thục mạng, nước mắt bất giác bị gió cuốn đi hai bên má.
Chẳng bao lâu, hai tên sát thủ thoát ra khỏi biển lửa.
Một tên nhảy đến chắn trước mặt ta, tên còn lại giữ sau lưng, khiến ta không còn đường lui.
Trên người chúng chỉ có vài vết cháy sém, nhưng thanh kiếm nhuốm máu trong tay chúng lại rực lên sắc đỏ đáng sợ.
Lồng ngực ta như bị bóp nghẹt, tim gần như ngừng đập.
Hóa ra, cả ta lẫn Bùi Lâm đêm nay đều khó thoát kiếp nạn này.
Hắn đã hy sinh vì ta, còn chứng cứ hắn chuẩn bị, giờ đây tất cả chỉ còn là vô nghĩa.
Ngay lúc hai tên sát thủ cùng lao đến, một cây trường thương từ xa bay thẳng tới, xuyên thủng lồng ngực của tên cản đường.
Hắn ta lập tức khuỵu xuống, dáng vẻ xông tới biến thành quỳ rạp trong bất lực và tuyệt vọng.
Tên sát thủ còn lại hoảng hốt hét lên: “Không ổn!” rồi định bỏ chạy. Nhưng cây thương đã đâm thẳng vào lưng hắn ta trước khi hắn ta kịp quay người.
Khi hắn ta ngã xuống, ta bị kéo vào một vòng tay ấm áp.
Ngước nhìn lên, ánh mắt thiếp chạm vào đôi mắt quen thuộc, đầy bóng dáng của ta– là Cố Chiêu.
“Không sao chứ?” Huynh ấy lo lắng hỏi.
Ta lắc đầu: “Nhưng Bùi Lâm… hắn vì cứu ta đã định liều mạng cùng sát thủ. Không biết giờ ra sao.”
Nói rồi, ta kéo tay Cố Chiêu, định xông vào biển lửa.
Lửa cháy dữ dội, ngọn lửa liếm qua mái tóc ta, hơi nóng rát khiến ta không khỏi rùng mình.
“Ta vào xem thử, nhưng nhìn thế này, chỉ e lành ít dữ nhiều.” Cố Chiêu đứng chắn trước mặt ta, lắc đầu, ra hiệu ta đừng vào.
Ta giữ chặt tay huynh ấy: “Vậy còn huynh?”
Toàn thân huynh ấy bụi bặm, chắc hẳn vừa phóng ngựa không ngừng từ biên cương trở về kinh. Đã là kháng chỉ, nay còn muốn liều mình cứu một người vốn chẳng liên quan đến mình.
Huống hồ, nếu cần cứu, người vào phải là ta.
“Vãn Ân, ta không muốn muội mắc nợ hắn.” Nói xong, Cố Chiêu gạt tay ta ra, lao nhanh vào biển lửa.
“Cố Chiêu!” Ta hét lên, nhìn bóng lưng huynh ấy dần bị ngọn lửa nuốt chửng.
Nước mắt ta trào ra không ngừng. Lần đầu tiên trong đời, ta cảm thấy sợ hãi đến thế.
Khi Bùi Lâm vì cứu ta mà giao chiến với sát thủ, ta tuy đau lòng, nhưng nhiều hơn là sự cảm kích.
Nhưng giờ đây, tận mắt chứng kiến Cố Chiêu liều mình cứu Bùi Lâm vì ta, ta chỉ thấy hối hận vì đã không giữ huynh ấy lại.
Ta thậm chí đã nghĩ sẵn, nếu huynh ấy vì ta mà chết, ta sẽ cùng huynh ấy bước trên con đường Hoàng Tuyền.
Ta đã yêu huynh ấy. Ta không nỡ rời xa huynh ấy.
Đến giây phút này, ta mới nhận ra trái tim mình đã tràn ngập hình bóng của Cố Chiêu.
“Cố Chiêu, huynh trở lại đi!” Ta gọi lớn, nhưng chỉ có tiếng lửa cháy lách tách đáp lại.
Ngồi yên chờ đợi chẳng phải lựa chọn sáng suốt. Ta chạy ra ngoài, lấy nước dội ướt chiếc áo ngoài, chuẩn bị lao vào cứu huynh ấy.
Dù có chết, ta cũng muốn cùng huynh ấy chết bên nhau.
Khi ta vừa cúi đầu định lao vào, một bóng người quen thuộc xuất hiện trước mắt, làm nước mắt ta một lần nữa tràn mi.
Cố Chiêu đặt người trên vai xuống đất, gỡ chiếc áo ngoài đang phủ trên đầu ta.
Khuôn mặt huynh ấy bị khói lửa hun đen, khó có thể nhận ra diện mạo vốn có, nhưng đôi mắt đào hoa ấy vẫn sáng ngời như sao trời, ánh mắt đó rơi lên người ta.
“Sao vậy, sợ ta không ra được, tính vào làm đôi uyên ương ma với ta à?” Huynh ấy cười tinh nghịch.
Ta vừa khóc vừa cười: “Đừng nói nhảm!”
Huynh ấy liếc nhìn Bùi Lâm đang nằm trên đất với vết thương đầy mình: “Yên tâm, còn chưa chết đâu, ta băng bó hắn trước.”
Huynh ấy nói rồi quỳ xuống bên cạnh Bùi Lâm, bắt đầu xử lý vết thương.
Khi ta định giúp một tay, Cố Chiêu nắm lấy cổ tay thiếp, ngăn lại: “Ta làm là được, muội đừng chạm vào hắn.”
Huynh ấy nói với ta, nhưng ánh mắt thì nhìn chằm chằm vào Bùi Lâm.
“Rốt cuộc, ta thua rồi.” Bùi Lâm thở dài, ánh mắt đầy vẻ bất lực, quay đi để tránh nhìn ta.
“Ái tình làm gì có chuyện thắng thua. Chỉ là ngươi chưa bao giờ biết trân trọng Vãn Ân. Nàng hôm nay phải chịu khổ sở như thế nào, có cái nào không phải do ngươi gây ra?” Cố Chiêu trầm giọng, vừa nói vừa siết chặt vải băng khiến Bùi Lâm nhăn mặt vì đau.
Băng bó xong, quan binh của Trương Sách cũng đến để dập lửa và giải quyết tình hình. Bùi Lâm được đưa đi cứu chữa.
Ta theo dòng người rời khỏi đại lao. Phía trên trời, ánh sao lấp lánh rực rỡ.
Ta kiễng chân, ghé sát tai huynh ấy: “Cảm ơn huynh, huynh lại cứu ta một lần nữa…”
Ta chưa kịp nói hết, huynh ấy đã quay đầu lại, môi huynh ấy khẽ lướt qua môi ta.
Ta ngượng ngùng định lùi lại, nhưng huynh ấy nhanh tay ôm lấy eo ra, rút ngắn khoảng cách giữa hai người.
“Cứu phu nhân của mình là chuyện đương nhiên, cần gì nàng cảm tạ?” Huynh ấy vẫn giữ vẻ nghịch ngợm, nhưng thiếp biết, câu này là nghiêm túc.
Ta đưa tay ra sau, đan vào tay huynh ấy.
“Chưa cưới mà đã mở miệng gọi ta là phu nhân, Cố tướng quân thật biết cách chiếm lợi thế.” Ta khẽ đáp.
Đôi tai của huynh ấy đỏ bừng, giọng nói vẫn cố ra vẻ thoải mái: “Nếu là lợi thế từ nàng, thì… càng nhiều càng tốt.”
Ta tựa vào lồng ngực huynh ấy, trong ánh sao trời, lắng nghe nhịp tim rộn ràng của huynh ấy.
Ta từng tổn thương sâu sắc vì hôn nhân, may mắn thay, có huynh ấy luôn che chở.
Hy vọng rằng, lời hồi đáp của ta bây giờ, chưa phải là quá muộn.
(Hết chính văn)