Tôi mất trí nhớ, nhớ tất cả mọi người, chỉ quên một mình anh ấy. Anh ấy tỏ vẻ bất lực, nói với tôi: “Khương Tầm, dù em quên thật hay quên giả, anh cũng chỉ coi em như em gái.” Tôi gật đầu, mừng thầm trong bụng, có thêm một anh trai hờ, lúc lễ Tết tôi lại có thêm một bao lì xì rồi. Vì bao lì xì, lần nào gặp Hứa Châu tôi cũng ngọt ngào gọi anh ấy một tiếng: “Anh ơi.” Về sau anh ấy lại ôm mặt khóc nức nở trước mặt tôi: “Xin em đừng gọi anh là anh nữa, cũng đừng hẹn hò với người khác.”