Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
CẢNH XUÂN TƯƠI ĐẸP - Truyện buồn Chương 2 Cảnh xuân tươi đẹp

Chương 2 Cảnh xuân tươi đẹp

5:45 chiều – 05/04/2024

3
Ngày ngày sống không có mục đích ở nhà, tôi cũng quên mất bốn ngày nữa là đến kỳ thi giữa kỳ.

Tôi loáng thoáng nghe bảo giảng viên môn Lý thuyết nghệ thuật học bảo chúng tôi đánh dấu những phần quan trọng lên sách.

Cả quyển sách sắp bị tôi vẽ kín rồi.

C h ế t mất.

Tôi nghiêng nghiêng ngả ngả, cuối cùng ngả đầu tựa lên vai Hứa Dao.

Hứa Dao cầm tay tôi lắc lắc: “Đồng chí, cố lên! Cách m ạng chưa thành công, phải cố gắng hơn!”

Cánh tay không có chút sức, khó khăn cầm lấy cây bút trước mặt: “Thần thiếp không làm được!”

Sau đó tôi và Hứa Dao mang theo cặp mắt thâm gấu trúc do thức đêm học bài đi chọn quà cho Hứa Châu.

Hứa Dao chọn một đôi giày thể thao trắng.

Còn tôi lại chọn một chiếc bút máy.

Cuối tuần, bình thường tôi đều ở nhà.

Tôi cố tình chọn một chiếc túi đựng quà đẹp mắt rồi để ở nhà.

Dù gì ôm đùi người ta cũng cần có sự chân thành mà.

Thoắt cái đã tới sinh nhật của Hứa Châu.

Tôi đưa túi quà cho anh ấy: “Quà em đau đầu lựa chọn cho anh đấy.”

Cũng dặn anh ấy đợi tôi đi rồi mới được mở ra xem.

Tối hôm đó Hứa Châu nhắn tin cho tôi, mai anh sẽ bảo Hứa Dao trả lại cho em, anh không dùng đến.

Quà sinh nhật sao còn trả hàng nữa vậy.

Tôi: “Sao anh không dùng đến, sớm muộn gì cũng cần dùng mà.”

Bút máy có tính ứng dụng cao, sao lại không cần dùng.

Sau đó thỉnh thoảng chỗ khung chat lại hiện lên dòng chữ đối phương đang soạn tin.

Nhưng một lúc lâu sau cũng chẳng có tin nào.

Hứa Châu: “Không vừa size, vẫn nên để Hứa Dao trả lại cho em thì hơn.”

Tôi ngơ ngác, bút máy thì còn chia size gì cơ?

Tôi: “Vậy anh dùng size gì?”

Hứa Châu: “…”

Lúc này đột nhiên mẹ gọi điện thoại tới.

“Con gái, mấy hôm trước con có để cái túi màu xanh ở nhà phải không?”

Chợt có một linh cảm chẳng lành.

“À vâng? Con mang đi rồi, sao thế ạ.”

“Sao con lại mang đi rồi, quần l ó t mẹ với mua cho bố con còn ở trong đó mà.”

Sét đánh ngang tai.

“Với cả mẹ đã cất chiếc bút máy con để trong đó vào ngăn kéo trong phòng con rồi đấy.”

Sau khi cúp máy, tôi lập tức thu hồi lại tin nhắn vừa gửi cho Hứa Châu.

Hứa Dao đi tập huấn ở câu lạc bộ.

Hứa Châu đã tự cầm mang trả lại đồ cho tôi.

Tôi nhớ mình còn hỏi anh ấy dùng size gì, mặt bỗng nóng ran.

“Thật ra đây không phải quà em tặng cho anh.”

“Ừ.”

“Em cầm nhầm.”

“Ừ.”

“…” Rõ ràng anh ấy không tin.

“Khương Tầm, anh thật sự không hợp với em, em tìm người khác đi.”

Thậm chí Hứa Châu còn nghĩ tôi vẫn còn nhung nhớ anh ấy.

“Em không nhớ trước kia thế nào nhưng hiện tại em chỉ coi anh như anh trai của mình thôi.” Tôi giải thích.

Hứa Châu nhìn tôi, tính nói lại thôi, cuối cùng gật đầu rồi ừ một tiếng.

4
Vì để chứng minh tôi thật sự chỉ coi anh ấy như anh trai.

Tôi bèn đăng bài trên trang cá nhân kèm cap: Tuyển bạn trai, đi qua ngang qua xin đừng bỏ qua. Style chị đại, loli, hề hước, anh thích kiểu nào em cũng có.

Sau đó đăng kèm một meme “hoan nghênh hoan nghênh”.

Hứa Dao bình luận ngay: “Anh tớ vẫn chưa làm cậu thoả mãn hả?”

Tôi: “?”

Hứa Châu: “Tiền tiêu vặt tháng này không đủ sao?”

Còn có một loạt bình luận đỉnh đỉnh đỉnh ở bên dưới nữa.

Đột nhiên Phương Lâm, cái người từ khi add của wechat tôi đến giờ, chưa từng trò chuyện lại nhắn tin cho tôi.

Phương Lâm: Nam, cao 1m86, nặng 67kg, tám múi, biết chơi guitar, biết hát, có muốn suy nghĩ đến anh không.

Tôi dao động.

Tám múi, sao người ta có thể chối từ được.

Nhưng tôi mới gặp anh có một lần.

Đang lúc suy nghĩ, Phương Lâm lại nhắn tin tới.

Phương Lâm: “Chúng ta có thể làm bạn trước rồi từ từ tìm hiểu, được không?”

Tôi rep ngay: “Được.”

Sau đó Phương Lâm kéo tôi vào câu lạc bộ cầu lông của anh, nói là đánh cầu với nhau gia tăng tình cảm.

Tôi không khỏi hoài nghi, không phải anh đang tìm người yêu mà là đang tìm chân còn thiếu cho câu lạc bộ.

Nhưng tôi không ngờ đội trưởng câu lạc bộ cầu lông lại là Hứa Châu.

Vừa mới đến sân bóng, tôi đã trông thấy Hứa Châu, anh ấy cũng nhìn thấy tôi.

Hình như anh ấy vừa mới chơi bóng xong, mồ hôi nhễ nhại chảy từ trên trán xuống, tuỳ tiện cầm khăn lông lau đi.

Sau đó đi thẳng về phía tôi: “Chẳng phải em mất trí nhớ sao, sao lại nhớ anh đang ở đây?”

Tôi cầm chai nước trước đó đã hứa sẽ mang tới cho Phương Lâm, Hứa Châu cầm lấy chai nước trong tay tôi.

Còn chưa kịp ho he câu nào, anh ấy đã mở nắp chai nước ra rồi.

Tôi giải thích: “Em không tới tìm anh, bạn em đang ở đây, anh ấy bảo em đến tham gia.”

Hứa Châu đang định nói gì đó, Phương Lâm đã chạy từ phía sau tới: “Khương Tầm, em tới rồi à.”

Tôi mỉm cười, gật đầu với anh.

“Nước em mang cho anh đâu.”

Tôi xòe tay ra: “Em quên mất.”

Tôi giới thiệu để họ làm quen với nhau: “Đây là bạn em, đây là anh trai em.”

Phương Lâm cười nói: “Không ngờ đội trưởng lại là anh trai em.”

Hứa Châu cầm trai nước ngửa đầu lên uống một ngụm, sau đó lạnh lùng nói một câu: “Không phải anh ruột.”

Phương Lâm ngây người, tôi vội nói thêm: “Còn hơn cả anh ruột.”

Lúc này Hứa Châu đi nghe điện thoại, anh ấy tiến lên phía trước rồi nói: “Lát nữa lại tìm anh điền vào tờ đơn.”

Phương Lâm đưa cho tôi một cái vợt, rủ tôi chơi với anh.

Còn nhớ lần trước tôi chơi cầu lông là hồi học cấp hai.

Nhưng với tâm thế phải chơi hết mình, tôi mỉm cười khiêu khích: “Xem em đánh bại anh đây, anh thua cũng đừng khóc đấy nhé.”

Phương Lâm nhướng mày: “Chơi luôn, ai khóc còn chưa biết đâu.”

Sau đó Phương Lâm trăm trận trăm thắng.

Tôi nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh độc thân, anh đáng đời.”

Đúng là không thèm nương tay, cũng không nhường tôi quả nào.

Người nào không biết còn tưởng tôi là kẻ thù truyền kiếp với anh nữa đấy.

Phương Lâm sờ đầu, gượng cười: “Anh chơi hăng quá.”

Tôi nhìn anh, khẽ hừ một tiếng.

“Để anh dạy em, em cầm vợt cũng không cầm đúng.”

“Chẳng phải đều là cầm thế này sao? Tôi nhìn bàn tay đang cầm vợt của mình.

Cầm vợt còn có đúng sai nữa sao?

Phương Lâm làm mẫu cầm vợt cho tôi xem, bảo tôi hãy nhìn tay cầm vợt của anh.

Phải công nhận là tay của Phương Lâm rất đẹp, ngón tay thon dài, rõ ràng.

Tôi bất giác nhìn thêm vài cái, sau đó chỉnh lại tư thế tay những vẫn thấy hơi khác so với anh.

Phương Lâm thở dài, nắm tay tôi giúp tôi chỉnh lại.

Còn chưa chỉnh xong, tôi đã bị người ta kéo qua một bên.

“Làm gì đấy.” Hứa Châu sa sầm mặt mày nhìn Phương Lâm.

Có lẽ Hứa Châu đã làm xong việc của mình rồi.

“Phương Lâm đang dạy em cầm vợt.”

“Anh không hỏi em, anh đang hỏi anh ta làm gì.” Hứa Châu kích động nói.

“Chẳng phải Khương Tầm đã nói rồi sao, tôi đang dạy em ấy cầm vợt, sao nào, có vấn đề gì không?” Phương Lâm cũng không chịu nhượng bộ.

Tôi nhìn dáng vẻ của hai người họ, như thể họ có thể lao vào đấm nhau ngay tức khắc vậy.

Tôi vội vẫy tay với Phương Lâm, cầm áo Hứa Châu kéo anh ấy đi.

“Anh làm gì đấy, đang yên đang lành.”

Chưa bao giờ Hứa Dao bảo tôi Hứa Châu còn có thể đột nhiên nổi điên.

Hứa Châu kéo cổ áo: “Anh ta sàm sỡ em.”

“Không phải, anh ấy đang dạy em cầm vợt.”

“Dạy thì dạy, anh ta không biết nói? Không biết làm mẫu sao? Sờ tay em là sao?”

Tôi như c h ế t lặng, tôi có thể nói là do mình quá ngu ngốc, anh làm mẫu rồi mà tôi vẫn không học được không.

Tôi chắp tay trước người, nói với Hứa Châu: “Anh, anh trai ruột của em ơi, thật sự không như những gì anh nghĩ đâu, anh ấy thật sự rất tốt, anh ấy làm mẫu cho em rồi nhưng em không học được.”

Hứa Châu mím môi: “Khương Tầm, hôm đó anh bảo em tìm bạn trai chỉ là nói bừa rồi, không phải bảo em tuỳ tiện tìm một chàng trai rồi ở bên.”

“Em biết, vẫn chưa hẹn hò, chỉ là bạn bè bình thường thôi.” Tôi giải thích.

Hứa Châu nhìn tôi chằm chằm: “Thật không?”

“Thật.”

“Bạn bè bình thường, nhớ giữ khoảng cách.”

Tôi chắp tay: “Anh của em, anh cứ yên tâm.”

Tôi đang hoài nghi, không phải tôi đang nhận anh mà là nhận thêm một người cha.