Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
CẢNH XUÂN TƯƠI ĐẸP - Truyện buồn Chương 3 Cảnh xuân tươi đẹp

Chương 3 Cảnh xuân tươi đẹp

5:45 chiều – 05/04/2024

5
Tôi về phòng càm ràm lại chuyện này với Hứa Dao.

Hứa Dao lẩm bẩm lắc đầu nói: “Có gì đó bất thường, rất bất thường.”

Tôi hoài nghi: “Có gì bất thường.”

Hứa Dao đang nằm trên giường, bật dậy rồi chạy đến giường tôi: “Anh tớ bất thường.”

“Hả.”

“Tớ hẹn hò với chàng trai khác, anh ấy có bao giờ chủ động nói gì tớ đâu.”

“Cậu có đụng chạm cơ thể trước mặt anh ấy không?”

“Thế thì không.”

Tôi trợn tròn mắt với cô ấy.

“Nhưng tớ vẫn thấy anh ấy bất thường.”

Nói vớ vẩn, tôi đẩy Hứa Dao về lại giường cô ấy: “Đừng có bất thường nữa, viết luận xong chưa.”

“Luận gì cơ?”

“Luận văn 3000 chữ chuyên đề sáng tạo của thầy Lương, đừng nói là cậu quên rồi đấy nhé.”

Hứa Dao than thở: “Ông trời ơi, mau g i ế t con đi.”

“Sáng mai có tiết của thầy đấy, cậu hãy tạo ra kỳ tích trong một tối đi.”

Hôm sau Hứa Dao gọi tôi dậy với đôi mắt đen như gấu trúc.

Khiến tôi giật nảy mình.

“Cậu viết xong chưa?”

Giọng nói yếu ớt của Hứa Dao vọng tới: “Viết xong rồi, thức trắng đêm.”

Không ngờ cô ấy vẫn còn nhớ chuyện của Hứa Châu: “Tớ vẫn thấy anh tớ bất thường.”

“…” Tớ thấy cậu còn bất thường hơn đấy.

Thứ bảy không đi học, tôi và Phương Lâm cùng bắt bus về nhà.

Anh cố tình đến ký túc xá đợi tôi cùng nhau về nhà.

Đeo balo xuống tầng, tôi thấy Phương Lâm và Hứa Châu đều đang đứng ở cửa ký túc xá.

Trái phải mỗi người một bên, y như hai thần cửa vậy.

Trông mặt người nào người nấy đều rất khó coi

Tôi: “…” Chuyện gì vậy trời?

“Anh tới đưa em về nhà.”

“Không cần đâu anh, nhà em gần đây lắm, em với Phương Lâm đi bus về được rồi.”

Cuối cùng vẫn là ba chúng tôi cùng nhau đứng ở trạm xe bus đợi xe.

Không một ai lên tiếng.

Tôi quay qua trái nhìn Hứa Châu rồi lại quay qua phải nhìn Phương Lâm.

Thật sự rất lúng túng.

Lúc lên xe, trên xe chỉ còn lại hai ghế trống.

Sau khi tôi ngồi xuống thì chỉ còn dư lại một ghế.

Hứa Châu nắm lấy tay vịn ngay bên cạnh chỗ ngồi của tôi: “Anh rất khoẻ, ghế này vẫn nên nhường cho người cần nó hơn.”

Nói xong anh ấy còn cố tình liếc qua nhìn Phương Lâm.

Phương Lâm cũng thản nhiên cầm lấy tay vịn gần chỗ ngồi của tôi: “Anh nghĩ đội trưởng cần cái ghế này hơn anh đấy.”

Tôi nhìn hai người họ sắp tóe lửa trên xe bus, nhất thời cạn lời không nói được gì.

Cả hai đều là những kẻ ấu trĩ.

Có một tím lên xe sau hai người họ lập tức chen lên, đặt mông ngồi xuống ghế trống đó.

“Bọn trẻ thời nay đúng là kính già yêu trẻ.”

“…”

Phương Lâm xuống xe trước, trước khi xuống xe anh còn nói với tôi: “Về đến nhà an toàn nhớ nhắn tin cho anh nhé.”

Không thể không nói, đúng là xui xẻo.

Lúc nhảy xuống xe bus, không để ý đến hòn đá nhỏ dưới xe nên té ngã.

Hứa Châu đưa tay ra đỡ tôi.

Không đỡ chẳng hề hấn gì, vừa đỡ tóc tôi đã quấn vào khoá áo Hứa Châu.

Gỡ mãi cũng không ra nên đành phải giữ nguyên tư thế kỳ lạ đó về nhà tìm kéo cắt.

Lúc đi vào thang máy, đúng lúc tôi chạm mặt thím Trương hàng xóm.

“Đây là… bạn trai của Tiểu Tầm đấy hả.”

Tôi vừa cầm tóc vừa giải thích: “Không phải, không phải, đây là anh cháu.”

Trong lúc nói chuyện, tôi kích động giật tóc một cái, đau điếng người.

Hứa Châu giơ tay giữ đầu tôi, ấn đầu tôi vào ngực anh ấy: “Im nào.”

Tôi vội giải thích với thím Trương: “Tóc cháu bị móc vào khoá áo anh ấy.”

Thím Trương có biệt danh “ngồi lê đôi mách” nhất chung cư, tôi mà không giải thích, không biết chừng bà ấy lại nói gì đó về tôi với người khác mất.

Tôi và Hứa Châu vừa bước vào nhà, bố trông thấy hai chúng tôi, ngạc nhiên bật dậy khỏi ghế.

Hứa Châu lễ phép chào bố tôi một tiếng.

“Chào cái gì! Khương Tầm! Con, hai đứa mau tách nhau ra.” Bố tức giận nói.

Tôi bất lực nói: “Không tách ra được, bố, bố mau lấy kéo cho con đi.”

Bố tôi tức giận đập bàn: “Sao nào? Con còn muốn lấy cái c h ế t ra để ép bố sao?”

Bố tôi nghĩ đi đâu vậy.

Tôi thở dài: “Tóc con bị vướng vào khoá áo anh ấy, bố lấy kéo cho con cắt ra.”

Bố tôi như bừng tỉnh, đi vào trong phòng lấy kéo cho tôi.

Sau khi gỡ được tóc, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Ngẩng đầu lên, tôi trông thấy gương mặt ửng đỏ của Hứa Châu.

“Anh đỏ mặt gì chứ?”

“Có hả? Chắc là do bị tóc em kéo đó.”

“…” Tóc tôi mắc vào khoá áo anh ấy chứ có kéo cổ anh ấy đâu.

Bố tôi lại tiếp tục bài ca của ông: “Giờ hai đứa còn đang đi học, nên chú tâm vào chuyện học hành thì hơn, yêu đương đợi tốt nghiệp xong hãy tính…”

Hứa Châu cầm cốc nước, rất nghiêm túc lắng nghe, ngoan ngoãn gật đầu.

Tôi nghe bài ca này của bố nhiều đến mức thuộc làu làu rồi, từ hồi thi đại học xong, ngày nào tôi cũng phải nghe.

Sợ tôi lên đại học sẽ có bồ.

Tôi nghĩ bụng, người bây giờ không cho tôi yêu là ông, đợi sau này người giục tôi lấy chồng chắc cũng là ông mất.

Thấy có Hứa Châu đối phó với ông, tôi ngồi bên cạnh lẳng lặng lấy điện thoại ra lướt douyin.

Có một giọng nói phát ra từ điện thoại của tôi: “Chị là chị của em! Chị là người chị duy nhất của em…”

Tôi không biết điện thoại mở loa ngoài, từ bao giờ tôi lại để âm lượng lớn như thế.

Vội vàng tắt tiếng đi.

Ngẩng đầu lên thì thấy cả bố và Hứa Châu đều đồng thời đưa mắt nhìn mình chằm chằm.

Bố tôi nhíu mày: “Cậu trai nào nhắn tin cho con.”

Tôi lúng túng, gượng cười: “Không ai cả, phim, là lời thoại trong phim thôi ạ…”

6
Hôm sau vừa mới thức giấc, tôi đã nhận được tin nhắn của Phương Lâm.

Phương Lâm: “Bị bán gái đá, anh em phản bội, dạ tiệc hóa trang 1:1, vừa nhảy vừa nghe kế hoạch tr ả th ù của anh.”

Khóe miệng tôi giật giật.

Cái quái gì vậy?

Tôi: “Anh nói đàng hoàng đi.”

Phương Lâm: “Tối thứ hai tuần sau sẽ có một buổi dạ tiệc hóa trang ở A106 tòa Nhã Đức, anh không có bạn nhảy, xin em đó.”

Anh còn gửi cho tôi một cái meme hình con cún đang nước mắt lưng tròng.

Tôi tay chân cứng ngắc, nhảy rất dễ rơi vào tình trạng luống cuống.

Từ hồi cấp hai nhảy với bạn, giẫm sưng chân người ta tôi đã không còn gây hoạ cho ai nữa.

Tôi: “Người lần trước nhảy với em còn đang ở trong phòng chăm sóc đặc biệt kìa.”

Phương Lâm: “Anh chưa ở trong phòng chăm sóc đặc biệt bao giờ, cũng muốn thử xem sao.”

Tôi: “…”

Thử xong lên chầu ông vải luôn.

Sau khi đến trường, Phương Lâm dạy tôi khiêu vũ.

Sau năm lần bị tôi giẫm phải chân.

Phương Lâm im lặng một lát, cất tiếng: “Người bạn ở trong phòng chăm sóc đặc biệt kia của em sao rồi? Chân còn chạm đất được không?”

“…” Tôi tức quá hóa giận đánh anh một cái.

Hôm sau anh dứt khoát thay sang một đôi giày dày hơn, bền hơn rồi nói với tôi: “Không sao rồi, hôm nay em cứ giẫm thoải mái, anh không tin mình không dạy được cho em.”

Sự thật chứng minh, tôi vẫn rất thông minh.

Sau vô số lần giẫm phải chân Phương Lâm, cuối cùng tôi cũng học được.

Nghe Hứa Dao nói dạo gần đây Hứa Châu đang bận bù đầu chuyện ở văn phòng ngoài trường.

Tôi giật mình nhận ra cũng lâu lắm rồi tôi không thấy bóng dáng anh ấy đâu.

Mấy hôm nay Phương Lâm đang dạy tôi nhảy, không gặp cũng tốt, gặp nhau hai người họ lại như nước với lửa.

Một ngày trước khi buổi dạ tiệc diễn ra, Hứa Dao ấp úng bảo tôi dạy cô ấy bài nhảy Phương Lâm dạy tôi.

Tôi lập tức nổi m áu th ám tử, nheo mắt nhìn cô ấy: “Chắc chắn cậu có chuyện gì đó giấu tớ, nói mau.”

Hứa Dao lảng tránh: “Hả? Đâu có.”

Dáng vẻ này của cô ấy, tôi không nhìn ra có gì khác thường mới lạ đấy.

Tôi nhào tới cù lét cô ấy: “Không có sao? Họ Hứa kia, trẫm thấy ngươi không thật thà, có phải muốn bị đánh không.”

Hứa Dao vẫn phải đ ầu h àng trước “sự t r a t ấ n” của tôi.

“Thì là… có một em khoá dưới muốn tớ làm bạn nhảy của em ấy, người ta đẹp trai lắm, tớ đồng ý rồi.”

“Em khoá dưới, được đấy, Hứa Dao, cậu trâu già gặm cỏ non đấy à.”

Hứa Dao mỉm cười gật đầu: “Như nhau.”

Buổi dạ hội kết thúc, Hứa Dao và cậu bạn kia cũng hẹn hò.

Sau đó họ dính lấy nhau như sam.

Là bạn thân của Hứa Dao, tôi sắp bị họ nhét cơm chó đầy họng, không chịu nổi nữa rồi.

Điều khiến tôi bất ngờ hơn cả chính là sau khi Hứa Châu biết Hứa Dao hẹn hò, anh ấy không những không nói gì cô ấy mà còn cho thêm tiền tiêu vặt nữa.

So với thái độ thù địch lần trước với Phương Lâm, tôi còn tưởng chắc hẳn anh ấy muốn chia rẽ đôi uyên ương chứ.

Buổi tối đi ngủ tôi còn nằm mơ thấy Hứa Châu tay cầm thẻ, trông rất đáng sợ nói với cậu em kia: “Năm triệu, rời xa em gái tôi.”

Nhưng rồi, chẳng có chuyện gì xảy ra.