Ta tiến cung ngày đầu tiên liền bị ban vào lãnh cung, nói chuyện rất hợp với vị phi tần bị bỏ rơi ở cạnh phòng.
Đáng tiếc mỹ nhân thanh lạnh này không mấy khi nói chuyện.
Có lẽ là cảm thấy giọng mình khó nghe, trầm khàn không giống giọng nữ.
Ta mở miệng an ủi: “Muội muội đừng lo lắng, con người ai cũng có khuyết điểm, huống chi muội đẹp như vậy, may mà không bị lão già đó làm bẩn!”
Mỹ nhân mím môi cười, ánh mắt vẫn lạnh lùng.
Sau đó ta dẫn nàng trốn khỏi lãnh cung, giữa đường lại bị một đám thị vệ chặn lại, ta liền khóc lóc kể tội đều đổ lên mình.
Kết quả là đám thị vệ đều đồng loạt quỳ xuống, cúi đầu hô to:
“Thuộc hạ tham kiến Hoàng thượng!”
Ta ngây người.