Đích tỷ không muốn gả cho thanh mai trúc mã cứng nhắc, liền lưu thư rồi ung dung bỏ trốn.
Ta thay nàng xuất giá, vì không muốn bị Giang Chiêu chán ghét, ta tận tâm xử lý việc nhà, không dám phạm phải sai sót dù chỉ một chút.
Giang Chiêu rốt cuộc cũng đối với ta có đôi phần dịu dàng.
Ta tưởng rằng cuộc đời này có thể an ổn trôi qua, nào ngờ đích tỷ lại quay về.
Nàng vừa trở lại, những khuôn phép ngày trước Giang Chiêu tuân thủ cũng liền không còn kiêng kỵ.
Hắn trách đích tỷ không giữ quy củ, nhưng lại tùy ý để nàng, kẻ vừa bị thương nơi chân, làm nũng nhảy lên lưng hắn.
Bị ta nhìn thấy, hắn chỉ thản nhiên giải thích: “Nàng bị thương.”
Đích tỷ tựa đầu lên vai hắn, nhẹ giọng cười: “Muội chớ nghĩ nhiều, nếu ta và Giang Chiêu có gì, năm đó đã không để muội thay ta xuất giá.”
Ta vốn đã hiểu rõ, hôn sự này vốn chẳng thuộc về ta.
Vậy nên, ta để lại một phong thư, thu dọn hành lý, lặng lẽ rời đi giữa đêm khuya.