Ta và Kiều Tước sống nương tựa vào nhau.
Nhưng một hôm, ta được phát hiện có linh căn cực kỳ tuyệt vời nên được nhận vào tiên môn.
Còn hắn, lại không có linh căn, ngay cả cơ hội quét sân trong tiên môn cũng không có.
Ngày hôm đó, ta nói với hắn:
“Chờ ta tìm cơ hội, nhất định sẽ đưa ngươi vào tiên môn!”
Kết quả là, ta gặp phải một vị sư phụ vội vàng truyền vị, bắt ta phải bế quan tu luyện.
Tám mươi năm sau, ta xuất quan kinh diễm bốn phương.
Mấy năm gần đây, có một Ma đầu tàn bạo giết chóc khắp nơi. Lần này hắn lại nhắm đến tiên môn mà tấn công.
Ta xông ra đối đầu, nhưng lại bị Ma đầu đó ôm chặt trong vòng tay, hai mắt như sắp khóc, giọng hắn nghẹn ngào:
“Ngươi, lừa ta…”