Ta nghĩ Phượng Hoàng không còn cứu được nữa, và ta cũng chẳng bao giờ muốn cứu hắn.
“Không cần nói nhiều, giao chiếc gương hỏi lòng ra đây.”
Diêu Diêu không còn cách nào, rụt rè lấy chiếc gương ra. Phượng Hoàng càng thêm đau lòng, nhẹ nhàng vuốt má nàng ta.
“Không sao đâu, chỉ là một chiếc gương hỏi lòng thôi mà. Sau khi mọi việc được điều tra rõ ràng, ta sẽ đi tìm một chiếc khác cho nàng.”
Ha, đồ ngu ngốc.
Đợi khi mọi chuyện sáng tỏ, hai ngươi cùng nhau xuống địa ngục mà tìm đi!
9
Ngọc Hoa sức khỏe đã khá hơn, dưới sự bảo vệ của Âm Cửu, con bé bước ra ngoài.
Sắp đến lúc mở chiếc gương hỏi lòng, ta đã mời không ít các vị tiên quân đến chứng kiến, mọi người đều khuyên nhủ ta.
“Ương Trì Thần Tôn, ngài hà tất phải làm như vậy? Chỉ là chuyện ân oán của đám trẻ, không ai muốn làm tổn thương Ngọc Hoa, chi bằng bỏ qua đi.”
“Đúng đó, Thần Tôn, Ngọc Hoa đã chịu khổ nhiều năm. Dù thế nào cũng phải đòi lại công bằng cho nàng, sao lại cần đến chiếc gương hỏi lòng?”
Những lời của họ chẳng khác gì đang khuyên can kẻ đã chết, Phượng Hoàng đứng bên cạnh không ngừng gật đầu.
“Ương Trì đại nhân, ngài làm vậy chỉ khiến mọi người một lần nữa thấy rõ sự độc ác thấp hèn của Ngọc Hoa mà thôi.”
Bây giờ không phải là lúc để giận dữ, ta cố nén lửa giận trong lòng mà mở chiếc gương hỏi lòng.
Nếu tất cả đều nghĩ Ngọc Hoa là người như thế, vậy thì hãy cùng nhau nhìn xem, rốt cuộc ai mới là người đúng, ai mới là người sai trong chuyện này.
Ta là người đã một tay nuôi dạy con gái mình, ta hiểu rõ con bé nhất, và tin chắc rằng nó tuyệt đối không làm hại ai.
Khi gương hỏi lòng được mở ra, mọi ánh mắt đều dồn vào đó.
Từng sự việc, từng hành động được chiếu rõ lại một cách chân thực.
Ta vừa nhìn vừa khóc, ôm Ngọc Hoa chặt hơn.
Từ những lần hãm hại nhỏ nhặt ban đầu, đến việc sống sờ sờ moi tiên cốt của con bé, rồi dùng Dao Nhiếp Hồn móc đi đôi mắt thần,…
Từ đầu đến cuối, Ngọc Hoa chưa từng làm sai điều gì, tất cả đều là âm mưu của ả phàm nhân Diêu Diêu kia mà thôi.
Mỗi lần Ngọc Hoa bị oan ức và cố gắng giải thích, Phượng Hoàng đều tỏ ra bực bội, xua đuổi con bé. Thậm chí hắn còn đánh ngất nó, nhốt vào Hồn Tháp để hành hạ.
Suốt năm trăm năm qua, Ngọc Hoa của ta đã phải chịu những tội lỗi gì đây!
Ta không còn đủ can đảm để nhìn tiếp.
Trong gương hiện ra cảnh Ngọc Hoa dần mất hết mọi thứ, nhưng Diêu Diêu vẫn chưa chịu buông tha.
Nàng ta dụ dỗ Phượng Hoàng, khiến hắn bất chấp tội lỗi lớn mà đưa cả gia đình nàng ta lên Thiên Giới, giấu trong thành Tiên Nô, cùng với người mẹ của nàng ta bàn bạc âm mưu.
Mụ già độc ác đó nói:
“Diêu Diêu, không thể giữ lại nữ nhân Ngọc Hoa kia được. Ta thấy Phượng Hoàng vẫn còn nặng tình với nàng ta, nếu nàng ta không chết, sau này sẽ là mối nguy lớn. Hơn nữa, nàng ta có nhiều bảo vật như vậy, nếu chết rồi, tất cả sẽ thuộc về con.”
Nghe lời đó, Diêu Diêu cùng Thiên Hậu – con chim trĩ kia – thông đồng với nhau.
Chúng mua chuộc Ma Tộc, bắt Ngọc Hoa đến thành Tiên Nô để dần dần giết chết con bé. Khi Phượng Hoàng hỏi Ngọc Hoa đâu, Diêu Diêu lại cố tình tự làm mình bị thương, đổ mọi tội lỗi lên đầu Ngọc Hoa.
“Ngọc Hoa tỷ tỷ giận ta, tức giận bỏ đi, ta cũng không ngăn được.”
Gương mặt gian trá của nàng khiến mọi người xung quanh đều siết chặt tay thành nắm đấm.
Ai có thể ngờ một phàm nhân lại dám tính toán hại một tiên nhân đến vậy?
Ai có thể ngờ trên đời lại có kẻ độc ác như thế?!
Phượng Hoàng đứng đờ đẫn trước gương, còn Diêu Diêu thì vừa khóc vừa lắc đầu.
“Không phải vậy, không phải vậy. Nhất định là Ương Trì đại nhân, ngài pháp lực cao cường, chính ngài đã cố tình tạo ra cảnh này.”
Vừa khóc, nàng vừa bò đến chân Phượng Hoàng.
“Phu quân, tiên nhân có mọi thứ, nhưng thiếp chỉ có mình chàng. Diêu Diêu không sợ chết, nhưng không thể để chàng hiểu lầm thiếp. Đây không phải là sự thật…”
Sắc mặt Phượng Hoàng khẽ biến, bế ngang Diêu Diêu lên.
“Ương Trì đại nhân, đúng là rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, hóa ra những trò bẩn thỉu của Ngọc Hoa đều là học từ ngài mà ra.”
Thật nực cười.
Hắn vẫn khăng khăng tin tưởng Diêu Diêu.
Nhưng ta không thèm tranh cãi với hắn nữa, ta làm điều này là vì danh dự của Ngọc Hoa trước tam giới. Còn một kẻ sắp chết như hắn nghĩ gì, ta không quan tâm.
Trận chiến sắp nổ ra, hắn lại dùng tinh huyết của mình để kích hoạt Chiến Thần kiếm, đâm thẳng về phía ta.
“Ương Trì, thanh Chiến Thần kiếm này giờ nằm trong tay ta, ngươi không còn là Chiến Thần vô địch nữa! Xem đây!”
Hắn quả nhiên đã quá tự cao rồi.
Chưa bao giờ nhận được sự thừa nhận của Chiến Thần kiếm, nên mới ngây thơ nghĩ rằng ai cầm kiếm cũng sẽ trở thành Chiến Thần.
Ta niệm thần chú, giao tiếp với Chiến Thần kiếm, và nó đáp lại ta bằng sự vui mừng rộn ràng. Mọi người ngỡ ngàng, chỉ thấy thanh kiếm ấy từ tay Phượng Hoàng bay thẳng về phía ta.
“Chiến Thần kiếm! Sao lại thế này? Sao có thể như vậy?”
Ta phong tỏa toàn bộ pháp lực của hắn, thu kiếm lại vào trong kiếm hộp.
“Đúng là kẻ ngu muội! Ngươi còn không biết Chiến Thần kiếm có kiếm linh, tự mình chọn chủ sao?”
Phượng Hoàng không thể tin nổi, vẻ mặt đầy kinh ngạc. Giờ đây hắn trông thật đáng thương, đáng hận, và nực cười.
10
Đến đây, sự thật đã rõ ràng, tiên cốt và thần đồng mà Diêu Diêu cướp đi, đều đã được ta tự tay đòi lại. Ngoại trừ những kẻ ngu dốt, chẳng ai có thể tin rằng chiếc gương hỏi lòng có thể bị thay đổi sự thật.
Đây là bảo vật do Thiên Đạo ban xuống, tuyệt đối không thể có giả mạo.
Thiên Đế kinh ngạc, thực sự không dám tin rằng Thiên Hậu lại có thể vì một chút bảo vật mà cấu kết với Ma Tộc.
Những kẻ này, từng người một, sẽ bị rút sạch bảy hồn sáu phách, trấn áp vào mười tám tầng địa ngục.
Luân hồi ư? Tái sinh sao?
Hàng ngàn vạn năm sau, cho đến khi hồn bay phách tán, có lẽ vẫn không kịp chờ đợi.
Không biết là ai đã làm Phượng Hoàng bừng tỉnh, khiến hắn nhận ra rằng tất cả những gì trong gương hỏi lòng đều là sự thật.
Trước khi bị hành hình, hắn khóc lóc thảm thiết, cầu xin được gặp Ngọc Hoa lần cuối. Hắn nói, hóa ra người hắn yêu từ trước đến nay vẫn luôn là Ngọc Hoa, chỉ là hắn bị con tiện nhân Diêu Diêu kia che mắt. Hơn nữa, Ngọc Hoa quá xuất sắc, điều đó mới khiến hắn trở nên bệnh hoạn và tự ti.
Hắn nói trong nước mắt, chân thành đến mức khiến các tiên quân canh giữ hắn cảm động, đích thân đến thỉnh cầu Ngọc Hoa gặp hắn lần cuối.
Ban đầu, ta còn lo lắng Ngọc Hoa mềm lòng, đi vào vết xe đổ, nhưng con bé dù sao cũng là con gái của ta.
“Ta có thể hỏi vị tiên quân này một chút không, Thiên Giới chúng ta dùng gương hỏi lòng có khó khăn gì không?”
Ngọc Hoa bình tĩnh hỏi, giọng nói dịu dàng. Tiên quân không hiểu tại sao con gái ta lại hỏi vậy, nhưng cũng thành thật trả lời.
“Không hề khó, chỉ là chuyện nhỏ trong tầm tay.”
Ngọc Hoa mỉm cười, rồi quay lưng đi.
“Năm trăm năm qua, Phượng Hoàng chưa từng một lần chịu nhìn vào gương hỏi lòng, càng không muốn nhìn ta thêm một lần. Tiên quân, ngài còn định thay hắn cầu xin nữa sao?”
11
Những kẻ đã hại Ngọc Hoa cuối cùng cũng bị đưa vào mười tám tầng địa ngục.
Thiên Đế đích thân đến mời ta trở lại Chiến Thần Điện, nhưng ta từ chối. Từ nay về sau, ta không còn là thần hộ mệnh của ai nữa, ta chỉ là mẹ của Ngọc Hoa mà thôi.
Ngọc Hoa nhanh chóng bước ra khỏi bóng tối, lại trở về với dáng vẻ hoạt bát vui tươi như xưa, chỉ là trong ánh mắt của con bé đã thêm phần từng trải.
Đó cũng coi như là một lần độ kiếp, là quá trình trưởng thành đầy gian truân của nó.
Cuối cùng, con gái ta và Âm Cửu cũng đến với nhau.
Khi hai người tay trong tay đến cầu xin ta ban hôn, ta bật cười. Đúng là, đi một vòng rồi lại quay về điểm cũ!
Ta khẽ chọc vào trán Ngọc Hoa.
“Ngày xưa mẹ đã chọn Âm Cửu rồi, con còn đợi gì nữa?”
Âm Cửu đỏ mặt, ôm chặt lấy Ngọc Hoa.
“Ương Trì đại nhân, không trách Ngọc Hoa, là lỗi tại con quá ngốc, nên mới để lỡ nàng bao năm qua.”
Chúng ta ba người cười vui vẻ cùng nhau, ta nắm lấy tay hai đứa, đặt chặt vào nhau.
Từ nay về sau, mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp hơn.
End