Trước năm 18 tuổi, gia đình tôi từng giúp đỡ một chàng trai.
Tôi ỷ vào thân phận Đại tiểu thư của mình, liên tục kiếm chuyện trêu chọc hắn.
Thậm chí đêm xuống còn bắt lấy tay hắn trói ở đầu giường:
“Tống Bách Ngôn, thừa nhận đi, cậu thích tôi đúng không.”
Đôi mắt cún con ướt át của chàng trai gắt gao nhìn chằm chằm vào tôi, kiên quyết nghiến chặt răng.
Tám năm sau, chàng trai trẻ ngày nào thoắt cái trở mình thành ông lớn Thượng Hải người người theo đuổi.
Khi gặp lại, hắn lại như phát đ i ê n mà đẩy mạnh tôi lên giường, tàn nhẫn xé rách lễ phục trên người tôi.
Giận dữ cảnh cáo: “Chị còn dám để cho người khác chạm vào chị thì lần sau thứ bị xé sẽ không phải là váy nữa đâu, chị gái.”