Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
KHÔNG THỂ NÀO QUÊN -FULL Chương 2: KHÔNG THỂ NÀO QUÊN

Chương 2: KHÔNG THỂ NÀO QUÊN

12:40 chiều – 24/05/2024

5.

Lúc Tống Bách Ngôn thoa thuốc trên chân cho tôi, điện thoại trên tủ đầu giường bên cạnh bỗng reo lên.

Tôi hơi nghiêng đầu nhìn sang.

Trong lòng nhịn không được cười lạnh.

Là Lilian.

Đúng như lời đồn thật này.

Tống Bách Ngôn thật sự rất nghe lời cô ấy, vừa cúp điện thoại xong đã kéo chăn đắp cho tôi, sau đó đi mở cửa.

“Hòm thuốc ở trên giường, trước tiên kiểm tra cho cô Diệp đã.”

Lilian mở hòm thuốc trên giường ra, vừa lạnh lùng vừa chuyên nghiệp giúp tôi kiểm tra một phen.

Sau đó đi ra ngoài phòng khách.

Tôi bị trói ở trên giường, cố chịu đựng sự xấu hổ to lớn này.

Tôi bị một người phụ nữ xem hết rồi, đã vậy còn là bạn gái đương nhiệm của Tống Bách Ngôn nữa chứ.

Lilian có vẻ cũng có chút lúng túng.

Khuôn mặt như búp bê của cô ấy lạnh lùng đến nỗi có thể đóng băng luôn.

Nếu tôi mà là cô ấy, có lẽ là đã bùng nổ tại chỗ rồi.

Trong phòng khách truyền đến tiếng hộp thuốc va vào nhau.

Lilian rất nhanh lại bước vào.

Không biết tên đàn ông tồi họ Tống kia đã nói gì với Lilian, sắc mặt cô nàng so với trước đó đã ôn hòa hơn rất nhiều.

“Chào cô Diệp, tôi là Lilian, bác sĩ riêng của tổng giám đốc Tống, tôi sẽ xử lý miệng vết thương cho cô.”

Nói rồi cô ấy đặt một chiếc áo khoác màu đen lên người tôi.

“Đây là quần áo đã được chuẩn bị cho cô.”

Rồi lại lắc lư chiếc chìa khóa trong tay.

“Trước tiên tôi sẽ mở còng tay giúp cô, cô có cam đoan sẽ phối hợp với tôi không?”

Tôi nhìn vào ánh mắt trong sáng của Lilian trước mặt, gật gật đầu.

Có lẽ là Tống Bách Ngôn nhìn qua rất khỏe mạnh, hoặc có lẽ là tôi đã chứng kiến nhiều điều tồi tệ của vòng luẩn quẩn này trong những năm qua.

Trong tiềm thức của tôi đã tự loại bỏ trường hợp Lilian và Tống Bách Ngôn là mối quan hệ bác sĩ – bệnh nhân bình thường.

Suy cho cùng, ai lại dẫn theo bác sĩ riêng đến tham gia tiệc tối cơ chứ.

Lilian cầm chìa khóa nghiên cứu hồi lâu, cuối cùng cũng mở ra thành công.

Thủ pháp thoa thuốc của cô ấy quả thật là không thể nghi ngờ.

Thậm chí ngay cả cổ tay bị kẹp đỏ lên cũng được cô ấy thoa thuốc lên.

“Cảm ơn.”

Tôi mặc áo khoác, nhìn thoáng qua người đàn ông đang bình tĩnh, không vui không buồn tựa người trên sô pha.

Đi thẳng một đường đến cửa.

Đến tận khi tay tôi đặt trên tay nắm cửa.

Phía sau bỗng truyền đến một giọng nói khàn khàn.

“Diệp Thanh Đường, ở lại đi, chị muốn gì tôi cũng có thể cho.”

Tôi dừng lại một chút.

Sau đó, mở cửa rời khỏi phòng.

6.

Lúc gần đến thời gian được định ra để kí hợp đồng, đoàn đội vẫn luôn chịu trách nhiệm hạng mục này bỗng nhiên lục tục rút lui dần.

Thái độ vừa lễ phép lại chuyên nghiệp, không hề mang chút xúc phạm nào.

Ngay cả bên phía anh Vương cũng không nghe được chút tin tức gì, làm cách nào cũng không liên hệ được.

Việc hợp tác cùng anh Vương là do Kỳ Ngọc đề xuất.

Mọi thứ đều rơi vào đường cùng, tôi bấm điện thoại gọi cho Kỳ Ngọc.

Tốc độ nói chuyện của cậu ấy rất nhanh, giống như là đang gặp chuyện khó giải quyết.

“Mình với anh Vương mấy ngày nay đều ở công ty, cậu trực tiếp lên đây đi, lát nữa mình sẽ thông báo với lễ tân.”

Lúc gặp anh Vương, anh ta đã thay đổi thái độ tán thưởng tôi như lúc trước, tức giận khịt mũi.

“Tôi còn tưởng là ai đến cơ? Thì ra là tổng giám đốc Diệp có chỗ chống lưng vững chắc à.”

“Vị kia nhà cô tính tình thật sự là lớn lắm đó, tôi chỉ xem cô như anh em dựa vào một chút rồi nhiều chuyện hai câu thôi, anh ta vừa ra tay đã khiến cho tòa miếu nhỏ của tôi đổ nát tan tành luôn.”

Tôi chả hiểu cái quái gì cả.

Không đợi tôi kịp phản ứng lại.

Kỳ Ngọc cầm điện thoại di động mở cửa bước vào, vẻ mặt mệt mỏi.

“Anh Vương, anh ra ngoài trước đi, em muốn nói chuyện riêng với Đường Đường một chút.”

“Hai người nói chuyện có gì mà tôi không thể nghe à.”

Tên họ Vương nọ khoanh hai tay lại, vẻ mặt ai oán.

Kỳ Ngọc bước tới, kéo anh ta đi về hướng cửa.

“Nghe lời đi mà, ra ngoài nhá.”

Kỳ Ngọc rót cho tôi cốc nước.

Sau khi ngồi xuống, trên khuôn mặt bình tĩnh của cậu ấy lộ ra vài phần nghiêm trọng.

“Mấy nhà cung cấp lớn ở công ty anh Vương đều bị công ty của họ Tống đoạt đi hết rồi, anh ấy tự thân còn khó bảo toàn, việc hợp tác với bên cậu thật sự là có tâm nhưng không có lực, Đường Đường à.”

“Nhưng mà mình tra được dạo gần đây công ty của Tống Bách Ngôn đang công khai hạng mục đấu thầu, cậu có thể đi xem thử. Có lẽ vấn đề của cậu sẽ được giải quyết, lúc đó cũng sẽ giải quyết được vấn đề của anh Vương, thậm chí là… giải quyết được vấn đề của mình luôn.”

Tôi rất nhanh đã phản ứng lại.

Nhưng còn có chút khó tin.

“Ý cậu là Tống Bách Ngôn làm hàng loạt việc như thế chỉ là để mình tìm tới cậu ta á? Mọi người có nhầm lẫn gì không vậy?”

“Nghe đồn là hắn với nữ trợ lý mới bên cạnh rất không bình thường, lúc nào cũng như hình với bóng.”

Kỳ Ngọc vuốt vuốt những sợi tóc trên trán tôi.

“Đường Đường, cậu cũng vẫn xinh đẹp như lời đồn đấy thôi.”

Tôi khẽ mím môi.

Cảm thấy có chút ngơ ngác.

Bởi vì vẻ ngoài xinh đẹp, từ nhỏ đến lớn tôi bị không ít bạn học xung quanh bảo là gái hư.

Tôi càng phản bác, bọn họ lại càng đồn đại quá đáng hơn.

Dù tôi cố gắng chăm chỉ học tập thế nào, cũng chẳng được nhớ kĩ bằng việc tôi được bao nhiêu người tỏ tình.

Khi đó, Tống Bách Ngôn thường nói với tôi: “Làm chính bản thân chị là được, chỉ cần nghe theo bản thân, mặc kệ người khác lời ra tiếng vào.”

Tay tôi bỗng nhiên bị nhét vào một hộp thuốc.

“Thuốc này là mình tình cờ lấy được từ chỗ của Lilian, là loại thuốc mà bình thường Tống Bách Ngôn hay uống đó.”

“Đường Đường, nếu cậu dùng mắt vẫn không thấy rõ được, vậy thì nghe theo trái tim đi.”

7.

Ba người chúng tôi thức cả đêm để sửa lại một lượt văn kiện đấu thầu.

Tận đến khi trời tờ mờ sáng.

Kỳ Ngọc ôm lấy anh Vương vào phòng nghỉ đánh một giấc.

Trước khi rời đi, còn nhắc tôi nhớ chợp mắt một chút.

Sau khi tra được loại thuốc từ trên máy tính của Kỳ Ngọc, tôi nhất thời không thể nào ngủ được.

Đi lên tầng thượng, run rẩy lấy điếu thuốc ra rồi châm lửa.

Tống Bách Ngôn vẫn luôn bình tĩnh xưa nay, vậy mà lại mắc chứng rối loạn lưỡng cực.

Chả trách hắn lại mang theo bác sĩ riêng ngay cả khi tham dự tiệc tối.

Chả trách hòm thuốc trong phòng nghỉ của hắn lại có thuốc giảm đau.

Chả trách ngày đó sau khi uống thuốc xong, nhìn hắn lại như không buồn không vui.

Tôi không dám tưởng tượng nhiều thêm nữa.

. . . . . .

“Đối với những công ty lớn, sếp đã dặn dò cứ trực tiếp đưa cho anh ấy.”

Lúc đưa văn kiện đấu thầu, người quản lý chịu trách nhiệm nhận hồ sơ dự thầu đã từ chối, chỉ tôi đến một địa điểm khác.

Là phòng VIP của tiệm trà Ninh Cổ.

Lúc đẩy cửa ra, tất cả mọi người đều hướng mắt về phía tôi.

Không ngờ chú nhỏ của trúc mã Kỳ Ngọc, Kỳ Dạng cũng ở đây.

Anh ta là người cầm quyền hiện tại của nhà họ Kỳ.

Cũng chính là đối tượng kết hôn cùng tôi khiến ba tôi hài lòng sau Kỳ Ngọc.

Tầm mắt tôi rơi vào ghế chủ tọa, nhẹ nhàng thở ra.

Tống Bách Ngôn mặc một bộ vest xám thoải mái, áo sơ mi vẫn như cũ cài đến tận cúc trên cùng.

Ngón tay thon dài của hắn lật qua lại trên văn kiện.

Từ đầu đến cuối không hề nhìn về phía tôi lần nào.

“Thanh Đường.”

Trước khi tôi định mở lời, Kỳ Dạng đã lên tiếng phá vỡ sự im lặng.

Hắn bước về phía cửa, ngăn cản ánh mắt tôi hướng về phía Tống Bách Ngôn.

Giả vờ như đã hạ thấp giọng, nhưng lại vừa vặn để mọi người vẫn nghe được.

“Em đến đây làm gì?”

Kỳ Dạng là tên đàn ông theo chủ nghĩa cực đoan, không thích những người phụ nữ tham vọng với sự nghiệp quá cao.

Vì điều này, ba tôi đã không ít lần chỉ tay vào mặt tôi mà mắng: “Diệp Thanh Đường, tao mặc kệ mày ở ngoài ra sao, nhưng trước mặt Kỳ Dạng phải ngoan ngoãn nghe lời cho tao.”

Tôi nắm chặt tài liệu trong tay.

Lần đầu tiên rũ bỏ lớp mặt nạ ngoan ngoãn giả dối với Kỳ Dạng, lạnh lùng nhìn hắn.

“Tổng giám đốc Kỳ, phiền anh tránh đường cho, tôi đến tìm tổng giám đốc Tống bàn chuyện hợp tác.”

8.

Kỳ Dạng có chút sửng sốt.

Tôi tiến lên trước vài bước, vượt qua người anh ta.

“Tổng giám đốc Tống.”

Tống Bách Ngôn vẫn như cũ không hề nhìn tôi.

Hắn “bộp” một phát đóng tài liệu lại.

Không mặn không nhạt cầm tách trà lên, uống một ngụm, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trong lòng tôi bỗng cảm thấy không ổn.

Không biết hắn lại tưởng tượng ra được những chuyện gì nữa rồi.

Phản ứng của Tống Bách Ngôn làm cho Kỳ Dạng không thể chịu đựng được nữa.

Anh ta bắt đầu không kiên nhẫn, bắt lấy tôi đẩy mạnh lên cửa thủy tinh.

Cau mày quát lớn.

“Càn quấy, em nhất định phải chống lại tôi, làm cho tôi xấu mặt mới được à?”

“Cao Bồi, dẫn cô Diệp ra xe chờ tôi.”

Trợ lý Cao Bồi bước nhanh tới, bắt lấy tôi đi về phía cửa.

Ánh mắt lạnh lẽo của Tống Bách Ngôn đảo qua, dừng lại trên chỗ tay tôi đang bị tên Cao Bồi nắm chặt.

Tôi giãy dụa, gắt gao nắm chặt tay nắm cửa.

“Tổng giám đốc Tống, phiền anh xem qua văn kiện của chúng tôi đi, anh nhất định sẽ nhìn thấy thành ý của công ty chúng tôi. Tôi thật sự rất cần cơ hội lần này.”

Hai tháng trước, ba tôi vì đưa ra quyết định sai lầm, đã làm cho công ty bị lỗ một khoảng lớn.

Ông ta bất chấp tất cả mà uy hiếp tôi lập tức kết hôn với Kỳ Dạng, định dựa vào nhà họ Kỳ để vượt qua nguy cơ.

Là tôi đã lấy cái c h ế t ra uy hiếp, kí tên vào văn bản thỏa thuận, mới đổi được ba tháng để thở.

Nếu lần hợp tác này lại bị trì hoãn nữa, chờ đợi tôi chính là cuộc sống phụ thuộc người khác, mặc người xâu xé.

Tôi không thể thua được.

“Diệp Thanh Đường, em có biết mình sai ở đâu không?”

Đỉnh đầu truyền đến giọng nói của Kỳ Dạng.

Tôi có chút ngơ ngác, liếc nhìn về hướng Kỳ Dạng.

Một bàn tay lạnh như băng chạm vào mặt tôi, Kỳ Dạng từ trên cao nhìn xuống tôi, vẻ mặt khinh miệt.

“Rõ ràng em có thể dựa vào khuôn mặt xinh đẹp này mà làm một bình hoa, sống sung sướng đến cuối đời, nhưng lại cố chấp phải gây ra những rắc rối phiền phức này.”

Tay anh ta chậm rãi trượt xuống, vỗ nhẹ lên bàn tay sống c h ế t vẫn nắm chặt tay nắm cửa của tôi.

“Bây giờ lập tức quay về, liên hôn giữa hai nhà Kỳ Diệp sẽ không bị ảnh hưởng gì.”

Kỳ Dạng đang uy hiếp tôi.

Anh ta chắc chắn rằng tôi không còn đường lui nào ngoài anh ta.

Ba tôi và tôi sẽ không thể nào giải quyết được khủng hoảng lần này.

Trong đầu tôi bỗng hiện lên hình ảnh ba tôi nước mắt đầm đìa:

Cứ làm một cái bình hoa không tốt sao?

Đi theo con đường mà tao đã chọn cho mày, không cần phải thức đêm tăng ca, không cần phải uống rượu xã giao, không cần phải giao cháu trai cho ai cả.

“Cả quãng đời còn lại hạnh phúc không lo nghĩ gì không tốt sao?”

Tôi chần chừ trong nháy mắt.

Tôi thật sự sai lầm rồi sao?

Có phải là tôi nên làm theo lời họ nói, chỉ cần ngoan ngoãn làm một bình hoa, như vậy mọi chuyện sẽ ổn thỏa phải không.

Sau lưng Kỳ Dạng, Tống Bách Ngôn nặng nề đặt tách trà lên trên bàn.

Dường như đã sắp hết kiên nhẫn rồi.

Tôi nghiến răng.

Buông bàn tay đang nắm chặt cửa ra.

Cúi đầu, cơ thể run rẩy, nhẹ giọng nói:

“Chồng ơi.”

“Em sai rồi.”