Bố tôi đột nhiên lâm bệnh nặng, phải vào ICU.
Trước khi vào, ông vẫn nắm chặt tay tôi, dặn rằng tôi nhất định phải sống hòa thuận với Tần Thư Dục.
Tôi mỉm cười đồng ý, bảo ông yên tâm.
Ngồi một mình bên ngoài ICU, tôi gọi điện cho Tần Thư Dục hết lần này đến lần khác.
Đến rạng sáng, điện thoại cuối cùng cũng được bắt máy.
Chỉ là người nghe máy lại là Trương Khả Hân.
“Thư Dục đang bận, điện thoại anh ấy để chỗ tôi. Có chuyện gì thì cứ nói với tôi cũng được.”
Tôi im lặng một lát rồi trả lời: “Không có chuyện gì quan trọng, chỉ là ly hôn thôi.”