Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
blank
Xin chào

Chương 2

11:48 sáng – 30/12/2024

6

Tần Thư Dục là kiểu người đẹp một cách rất khách quan.

Đầu nhỏ, vai rộng, dáng vẻ gọn gàng, đầy sức sống của tuổi trẻ. Khi mặc đồ thường ngày, trông anh không khác gì một sinh viên đại học.

Hôm nay anh mặc đồ thoải mái, vừa bước xuống xe liền bị đám sinh viên vây quanh.

Tôi lặng lẽ đi theo phía sau, nhìn họ trò chuyện rôm rả.

Không biết từ bao giờ, việc đi theo sau lưng anh đã trở thành thói quen của tôi.

Còn Trương Khả Hân, lại trở thành người đứng bên cạnh anh.

Giống như bây giờ, họ rất tự nhiên ngồi cạnh nhau.

Trớ trêu là chỗ ngồi có hạn, tôi lại trở thành người thừa thãi.

Khi mọi người đã yên vị hết, tôi vẫn đứng lúng túng một bên, trông thật lạc lõng.

“Thầy Tần, đây là sinh viên mới của thầy à? Vậy là sư môn chúng ta lại có thêm một sư muội rồi?”

Một sinh viên của anh cuối cùng cũng nhận ra và thêm chỗ cho tôi.

Cuối cùng, tôi cũng có chỗ ngồi.

“Đây là sư mẫu của các em, vợ của thầy Tần. Cậu nhóc này…”

Lời của viện trưởng khiến cả bàn tiệc rơi vào im lặng.

Có một cô gái khẽ nói:

“À, em cứ tưởng cô Trương mới là, hôm đó khách sạn chỉ còn một phòng, hai người họ ở chung mà.”

Vì sự yên tĩnh, lời cô gái ấy nói gần như mọi người đều nghe rõ, bao gồm cả tôi.

Tần Thư Dục ngồi đối diện tôi, mặt đầy vẻ bối rối và lo lắng.

Chắc anh sợ tôi sẽ nổi giận ngay tại chỗ.

Nếu là trước đây, có lẽ tôi thực sự sẽ làm vậy.

Nhưng giờ thì, không quan trọng nữa.

Tôi cúi đầu, gắp đồ ăn, giả vờ như không nghe thấy gì.

“Hôm đó là do ban tổ chức đặt khách sạn, thiếu một phòng nên tôi tạm thời sắp xếp cho cô Trương trước.”

“Sau đó tôi đã đi chỗ khác ở rồi.”

Anh nhìn tôi giải thích.

Tôi mỉm cười hờ hững, tiếp tục xoay bàn để lấy đồ ăn, như thể chuyện đó không liên quan đến tôi.

“Cô Trương không quen đường xá nên tôi chỉ đi cùng để giúp cô ấy ổn định.”

Mọi người xung quanh nhìn anh giải thích mãi, có lẽ cũng cảm thấy ngượng thay cho anh.

“Dung Nhất, em có nghe không?”

“Anh biết em giận, nhưng mà…”

Tôi không đợi anh nói xong, liền trả lời:

“Em đâu có giận, em hiểu mà, ở nơi xa lạ thì phải thế thôi.”

Tôi thậm chí còn giúp anh giải thích.

“Em không muốn hỏi gì sao?”

Tần Thư Dục có chút cố chấp, cứ muốn tôi phải phản ứng mạnh mẽ.

Anh muốn tôi tức giận mới thấy hài lòng sao?

Tôi lắc đầu.

Anh làm sao vậy, trong hoàn cảnh này còn đi xoáy vào chuyện đó.

7

“Ăn cơm, ăn cơm đi.”

Cuối cùng, viện trưởng cũng lên tiếng giải vây.

Mọi người nhanh chóng chuyển chủ đề, bàn về những chuyện tôi không hiểu.

Tôi chỉ lặng lẽ ngồi đó, tập trung ăn.

Trương Khả Hân ngồi đối diện liên tục gắp đồ ăn cho Tần Thư Dục, nhưng anh dường như không có khẩu vị, ăn được rất ít.

Tưởng rằng bữa ăn cứ thế kết thúc, nhưng viện trưởng lại bất ngờ nhắc đến bố tôi.

“Tiểu Thẩm à, thật đáng tiếc cho bố cháu. Đừng trách viện trưởng nói thẳng, dù Tiểu Tần khi đó có ở nước ngoài, thì cũng nên quay về.”

Tôi khẽ gật đầu xem như đáp lại.

Từ khi bố qua đời, tôi dần quen với sự mất mát này.

Giống như gỡ từng sợi tơ rối, tôi cẩn thận chôn chặt nỗi đau vào sâu trong lòng.

“Viện trưởng, thầy Thẩm đã xảy ra chuyện gì sao?”

Tần Thư Dục dừng đôi đũa đang cầm trên tay, hỏi.

Câu hỏi của anh khiến cả bàn ăn lại rơi vào yên lặng.

“Cậu không biết sao? Thầy Thẩm bị đột quỵ, đã qua đời rồi.”

“Cạch.”

Đôi đũa trong tay Tần Thư Dục rơi xuống đất.

“Em không biết… Không ai nói với em cả. Dung Nhất, chuyện lớn như vậy, tại sao em không nói với anh?”

Tần Thư Dục đứng dậy, lớn tiếng chất vấn tôi trước mặt mọi người.

“Tôi cũng thấy lạ, tại sao anh lại không biết.”

Tôi đáp lại anh, giọng lạnh lùng.

Trương Khả Hân ở bên cạnh luống cuống đứng lên định kéo anh lại, nhưng không ngờ bị anh kéo mạnh ngã xuống đất.

Cô ấy ngã mạnh, đau đến mức phải kêu lên.

Nhưng lần này, Tần Thư Dục không để ý đến cô ấy.

Anh kéo tay tôi, đẩy cửa rời khỏi phòng ăn.

Tôi loạng choạng chạy theo anh, cố gắng giằng tay ra nhưng không được.

“Buông tôi ra!”

Cuối cùng, tôi giật mạnh tay, thoát khỏi anh. Cổ tay đã đỏ lên rõ rệt.

“Thẩm Dung Nhất, tại sao em không nói với anh? Thầy qua đời, em lấy tư cách gì không cho anh biết? Đó là thầy của anh!”

“Cả thế giới đều biết, chỉ mình anh không biết. Em coi anh là gì?”

Anh yếu ớt dựa vào bức tường cuối hành lang khách sạn, chất vấn tôi.

Lần đầu tiên tôi thấy anh như vậy.

Nhưng tôi không hề cảm thấy đau lòng cho anh.

Tôi chỉ biết rằng, tôi đã làm mọi điều tôi nên làm.

Anh ngồi thụp xuống, ngước lên nhìn tôi.

“Tại sao em không nói với anh?”

Câu hỏi ấy, anh lặp đi lặp lại.

Tôi lau đi những giọt nước mắt không kiềm chế được, ánh mắt bình thản nhìn anh, không còn chút cảm xúc nào.

“Hôm đó tôi gọi cho anh, anh không nghe máy. Cuối cùng, là Trương Khả Hân bắt máy.”

“Cô ấy nói anh sắp lên phát biểu, nói rằng anh rất bận.”

Tần Thư Dục không thể tin nổi, anh lấy điện thoại ra, lúng túng lục tìm lịch sử cuộc gọi.

Cuối cùng, anh dừng lại ở hàng chục cuộc gọi nhỡ từ một tuần trước.

“Tin nhắn, WeChat, tôi đều đã gửi. Thậm chí tôi còn đăng thông tin về tang lễ của bố lên trang cá nhân.”

“Nếu anh để ý đến tôi, anh đã biết.”

“Nếu anh nhìn thấy mấy chục cuộc gọi nhỡ của tôi, chỉ cần anh gọi lại một cuộc, anh cũng đã biết rồi.”

Nói xong, tôi dựa vào tường, mệt mỏi.

Tần Thư Dục một lần nữa xé toạc vết thương ấy, để nó lại rỉ máu.

Tôi như sống lại giây phút bất lực ngày hôm đó, không thể nào liên lạc được với anh.

“Anh nghĩ là em giận.”

“Vì Trương Khả Hân nói rằng em không liên lạc được nên cứ gọi mãi, anh tưởng em ghen, cố tình gây chuyện…”

9

Haha, đúng là tôi từng vì Trương Khả Hân mà cãi nhau với anh.

Có lần tôi đến văn phòng Tần Thư Dục tìm anh, vì không biết mật khẩu văn phòng, tôi chỉ có thể đứng ngoài đợi.

Không ngờ lại gặp Trương Khả Hân đi tới.

Cô ta nhìn tôi từ trên xuống dưới, sau đó điềm nhiên bấm mật khẩu mở cửa văn phòng anh.

Cô ta vào trong rất thành thạo, còn rót nước cho tôi.

“Tôi và Thư Dục có nhiều dự án hợp tác, chị đừng để ý nhé.”

Tôi há miệng muốn nói gì đó, nhưng không biết phải đáp lại thế nào.

Đợi mãi không thấy Tần Thư Dục, tôi định đi về, nhưng Trương Khả Hân chặn cửa, không cho tôi đi.

Cô ta nói:

“Chị dâu, cũng không trách được Thư Dục không thích nói chuyện với chị.”

“Dù sao thì chị cũng chỉ có bằng cấp dạng qua loa ở nước ngoài, chẳng có gì để nói chuyện với chúng tôi.”

Tôi lập tức hiểu ý cô ta.

Cô ta ngụ ý rằng tôi không đủ tầm, rằng Tần Thư Dục cảm thấy tôi làm anh mất mặt.

Khi đó, tôi thực sự vừa tức giận vừa hoảng hốt, nhưng lý trí bảo tôi không nên đôi co với cô ta.

“Tránh ra, tôi muốn đi.”

“Nếu tôi không tránh thì sao?”

Tôi gạt tay Trương Khả Hân ra, trực tiếp rời đi.

Cảnh tượng đó lại bị Tần Thư Dục nhìn thấy.

Anh cau mày, chạy vội tới, đẩy tôi sang một bên, rồi đỡ lấy Trương Khả Hân đang “ngã” dưới đất.

Lực tôi đẩy khi ấy không thể khiến cô ta ngã.

Ngay cả khi cô ta mất thăng bằng, cũng có thể tựa vào tường mà đứng.

“Thẩm Dung Nhất, nếu em có ý kiến với anh, thì hãy nói thẳng với anh, đừng nhắm vào Khả Hân. Cô ấy đến đây là để giúp đỡ.”

“Thư Dục, chị dâu không cố ý đâu, chỉ là chị ấy vội quá thôi.”

Trương Khả Hân nhìn tôi đầy khiêu khích, cả người dựa vào anh một cách thoải mái.

10

“Vậy ý anh là tôi nên xin lỗi cô ta sao?”

Tôi lạnh lùng nhìn Trương Khả Hân.

Tần Thư Dục đỡ cô ta ngồi xuống ghế sofa, đứng chắn trước cô ta như thể sợ tôi làm gì.

“Thẩm Dung Nhất, em không nghĩ là em nên xin lỗi sao? Giáo dưỡng của em đâu rồi?”

Đúng, tôi không có giáo dưỡng.

Tôi ghét việc Trương Khả Hân và anh cứ kè kè bên nhau tham dự các hội nghị.

Tôi ghen tị vì mỗi ngày họ luôn có những chủ đề không bao giờ kết thúc.

Tôi không kiềm chế được mà theo dõi trang cá nhân của Trương Khả Hân, nhìn cô ta đăng ảnh tham dự các sự kiện cùng anh.

Nhưng dù vậy, tôi vẫn chấp nhận được.

Tôi vẫn có thể được dỗ dành, miễn là anh về và giải thích, chỉ cần anh nói họ chỉ là đồng nghiệp.

Mỗi lần, tôi đều tin anh.

Nhưng lần này, tôi thực sự muốn cãi nhau với anh.

Chỉ là, tôi không còn sức để làm vậy nữa.

Bởi vì sau khi bố mất, tôi nhận ra mình không mạnh mẽ như tôi vẫn nghĩ.

11

“Tôi đi đây. Thỏa thuận ly hôn tôi để trong phòng làm việc, ký xong thì báo cho tôi.”

Tôi quay lại phòng tiệc lấy đồ của mình, không thèm ngoảnh đầu mà rời đi.

Trương Khả Hân đuổi theo, cô ta thậm chí còn giữ tôi lại.

“Xin lỗi chị, khi nãy tôi còn chưa kịp nói hết thì Thư Dục đã ngắt lời tôi…”

“Buông ra.”

Tôi đỏ mắt, mạnh tay lau sạch chỗ Trương Khả Hân vừa chạm vào.

Ngoài trời vẫn là cơn mưa lớn.

Tôi vẫy tay gọi đại một chiếc taxi.

Tần Thư Dục đuổi theo, gõ cửa sổ xe, cố gắng nói chuyện với tôi.

Giữa cơn mưa, tôi chẳng nghe rõ anh nói gì.

Bác tài xế quay đầu nhìn tôi, chờ đợi ý kiến. Tôi bảo bác nhanh chóng lái đi.

Bác tài rất hiểu chuyện, đạp ga rời đi ngay lập tức.

Trên xe, điện thoại của tôi reo không ngừng.

Tôi nhìn những cuộc gọi nhỡ liên tục tăng lên, cùng hơn 99 tin nhắn chưa đọc trên WeChat, chỉ cảm thấy mệt mỏi.

【Tối nay tôi về thu dọn đồ.】

Tôi nhắn lại một câu ngắn gọn, anh lập tức gửi những tin nhắn âm thanh dài 60 giây.

Đừng gửi nữa, tôi biết rồi.】

Đó chính là câu anh hay gửi cho tôi.