Hôn phu thanh mai trúc mã của ta lại đem lòng yêu kẻ trời ban.
Nàng ấy vung kiếm, một nhát liền đánh rơi tín vật đính ước giữa ta và hắn xuống hồ.
Vậy mà hắn chỉ vội vàng phủi sạch quan hệ cùng ta:
“Không sao cả! Chỉ là một món đồ cũ mà thôi, hôn ước cũng chỉ là lời đùa vui của trưởng bối hai nhà.”
Bấy lâu nay, ta luôn nhẫn nhịn, luôn thuận theo ý hắn,
Mọi điều hắn thích, ta đều chiều chuộng.
Thế nhưng hắn lại quên, kẻ từng tha thiết cầu xin hôn ước năm đó chính là hắn,
kẻ từng nói rằng, dù là ngọc bội hay ta, hắn đều coi như trân bảo.
Ta khẽ cười, ném trâm hoa phù dung hắn tặng xuống hồ, thản nhiên nói:
Lời hứa suông thì đáng gì chứ…”
Đúng lúc này, một tiểu công tử nổi danh ăn chơi trác táng bỗng ngắt lời ta:
“Giang tiểu thư, nếu ta giúp nàng nhặt lại ngọc bội, nàng có thể cân nhắc gả cho ta không ?”