Ta, một kẻ mù lòa, lại gả cho một phế nhân.
Vị công tử ấy ôn nhu tựa ngọc, không rượu chè, không trăng hoa. Thế nhưng, ngày ngày chỉ ở nhà ăn bám, thường xuyên bị người đời khinh thường, chế nhạo .
Cho đến một ngày, ta vô tình “thấy” được cảnh hắn vung đao, sau khi hạ đao xuống thì hoàng đế đã rơi đầu.
Chỉ khi ấy ta mới hiểu, luận tâm cơ thâm trầm, luận tài diễn kịch , e rằng chẳng ai có thể sánh ngang với vị Đại Tư Mã công tử này, kẻ trở tay làm mây, lật tay làm mưa.
Nhưng, mọi chuyện đã quá muộn. Hắn quay đầu nhìn ta với khuôn mặt nhiễm máu và nở một nụ cười ngây thơ mà tàn nhẫn.
Hắn đã biết… rằng ta đang giả mù.