Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TA GIẢ MÙ GẢ CHO MỘT THƯ SINH GIẢ Chương 3 TA GIẢ MÙ GẢ CHO MỘT THƯ SINH GIẢ

Chương 3 TA GIẢ MÙ GẢ CHO MỘT THƯ SINH GIẢ

7:11 sáng – 07/12/2024

“Ai gia có vài lời riêng muốn nói với Phạm nhi.” Thái hậu nói.

Hiền Thái phi và ta liền thức thời lui ra, chuẩn bị cáo từ.

“Thái phi, xin dừng bước.”

Hiền Thái phi quay lại: “Phu nhân có chuyện gì muốn nói?”

Trước khi rời khỏi phòng Thái hậu, ta đã chú ý quan sát kỹ, xác định không có ai theo dõi. Dương Phạm lần này chỉ mang theo vài người hầu, hai người giữ xe ngựa, hai người canh ngoài điện chính.

Ta tiến sát lại gần, hạ giọng: “Xin Thái phi giúp ta một việc.”

“Việc gì?”

Ta nêu ra yêu cầu: “Hãy giúp ta tránh ánh mắt của Dương Phạm, đưa ta trở về Bắc Vương phủ.”

Hiền Thái phi có vẻ ngạc nhiên: “Phu nhân, ta không rõ giữa phu nhân và Đại Tư Mã xảy ra chuyện gì, nhưng đây là chuyện của hai người, ta không tiện xen vào, mong thứ lỗi.”

Ta liếc mắt nhìn bà, cười nhạt: “Nếu vậy, không biết chuyện giữa Thái phi và lão Bắc Vương, ta có nên xen vào không?”

Sau câu nói ấy là một khoảng lặng ngượng ngập.

“Phu nhân có ý gì?!” Hiền Thái phi nghiêm giọng.

“Nếu lời đồn về mối quan hệ giữa Tiên Hoàng Thái phi và muội phu được truyền ra ngoài, chỉ e rằng…”

“Ngươi nói năng hàm hồ!”

Ta không hề nói bậy. Năm đó, chính mắt ta đã thấy lão Bắc Vương luồn tay vào y phục Hiền Thái phi người , mà người thì mặt đỏ tía tai đầy thẹn thùng.

Thêm một khoảng lặng nữa.

Cuối cùng, Hiền Thái phi thở dài: “Được rồi, theo ta.”

“Đa tạ Thái phi. Nhưng ta đi theo người , mong Thái phi đừng nghĩ đến chuyện giết người diệt khẩu. Bằng không, ngày mai cả thành sẽ biết chuyện phong lưu giữa người và lão Bắc Vương.”

Hiền Thái phi bật cười: “Thật không ngờ, mắt ngươi không thấy mà tâm cơ lại sâu như thế.”

Dựa vào địa vị cao trong cung, Hiền Thái phi dễ dàng đưa ta rời khỏi cung mà không gặp trở ngại nào.

Ta đến Bắc Vương phủ, gặp được Lưu Hạo.

Hắn ngạc nhiên hỏi: “Âm Âm, đã xảy ra chuyện gì?”

Ta quỳ sụp xuống, níu lấy tà áo hắn, nghẹn ngào: “Vương gia, xin đừng để ta trở về bên Dương Phạm nữa!”

“Hắn đã làm gì nàng?”

“Nếu Vương gia hứa sẽ không đưa ta quay lại, ta sẽ nói cho Vương gia biết tung tích của Hoàng thượng.”

“… Nàng biết Hoàng thượng đang ở đâu?”

“Phải, ngoài Dương Phạm, chỉ có ta biết.”

Hắn trầm mặc hồi lâu. Ta kiên nhẫn chờ đợi.

“Được, ta hứa với nàng, sẽ bảo vệ nàng, từ nay nàng không còn liên quan gì đến Dương Phạm nữa.”

Ta thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng thoát khỏi ác mộng.

Ta nói: “Hoàng thượng bị giam lỏng tại Dương phủ “.

Ta kể lại mọi chuyện: Tối mồng chín tháng trước, Hoàng thượng vi hành đến Dương phủ để xem Miêu Nhãn Tinh Thạch. Dương Phạm thiết yến đón tiếp, nhưng khi Hoàng thượng yêu cầu hắn từ bỏ chức Đại Tư Mã, hắn đã ra tay, bắt giữ Hoàng thượng.

“Nàng chắc chắn chứ?”

“Ta chắc chắn. Dù không nhìn thấy, nhưng ta nghe được mọi thứ. Hôm nay Dương Phạm và Thái hậu đuổi ta đi, chắc chắn là để bàn bạc chuyện phế đế lập người mới.”

Lưu Hạo gật đầu: “Ta đã hiểu. Âm Âm, Bắc Vương phủ không an toàn, ta sẽ đưa nàng đến một nơi kín đáo hơn.”

“Vương gia định đưa ta đi đâu?” Ta kinh ngạc hỏi. “Ngài định bỏ rơi ta sao?”

“Không phải.” Lưu Hạo thở dài, rồi bất ngờ ôm ta vào lòng.

Hắn chưa từng ôm ta như thế bao giờ.

“Đợi ta giết Dương Phạm, cứu Hoàng thượng, ta sẽ đón nàng về, từ nay không rời xa nhau nữa.”

Ta nhẹ nhàng vòng tay ôm lại hắn, lần đầu tiên cảm nhận rõ ràng hơi ấm từ hắn: “Ta chờ Vương gia, nhất định ngài phải giữ lời.”

Hắn giao ta cho Tinh Diệu, sai người đưa ta đến một nơi xa xôi, sâu trong núi rừng.

“Tiểu thư, đây là biệt viện của Vương gia. Nơi này vắng vẻ, Dương Phạm không thể tìm thấy cô. Cô cứ tạm an cư ở đây, chờ sóng gió lắng xuống, Vương gia sẽ đến đón cô.”

Tinh Diệu trấn an ta như vậy.

Cái gọi là “sóng gió lắng xuống” trong lời Lưu Hạo hẳn ám chỉ việc trừ khử Dương Phạm, hoặc tốt hơn nữa, hoàn thành giấc mộng mặc long bào của hắn.

Ta thậm chí còn mơ tưởng, đến lúc ấy, liệu có thể được làm quý phi?

Một đêm nọ, nằm trên giường gỗ lạnh lẽo, ta nhớ về những tháng ngày đã qua bên Lưu Hạo.

Giữa ta và hắn từng có một câu chuyện tình đẹp tựa gấm hoa, nếu không có sự xuất hiện của Dương Phạm, có lẽ ta đã mãi ở bên hắn.

Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng động lạ.

Tiếng bước chân khe khẽ áp sát. Một giọng nói vang lên:

“Kỳ lạ, giờ này người đi đâu rồi?”

Tiếng người khác đáp: “Hiền Thái phi đã ra lệnh, phải diệt cỏ tận gốc. Trong viện còn sân sau, qua đó tìm tiếp.”

Ta trốn dưới gầm giường, không dám thở mạnh.

Chỉ đến khi tiếng động ngoài cửa im bặt, ta mới rón rén chui ra, tập tễnh chạy ra ngoài.

“Người kia! Đứng lại!”

Họ phát hiện ta.

Ta cắm đầu chạy, không dám ngoảnh lại. Trong bóng tối mịt mùng, ta chỉ biết nắm lấy một chút hy vọng nhỏ nhoi.

Nhưng rồi chân ta sảy bước, cả người như rơi xuống vực sâu…

Khi tỉnh lại, ta đau đớn nhận ra cơ thể mình chẳng còn sức lực. Lết mình qua ngày, ta tình cờ tới được một ngôi làng nhỏ.

Người làng thương hại, tạm che chở cho ta, băng bó vết thương, cho ta chút đồ ăn. Nhưng rồi họ cũng đuổi ta đi, vì quá nghèo, không nuôi nổi thêm một người.

Ta hiểu. Cả thế gian này, của cải đều nằm trong tay vài đại gia tộc như Lưu, Dương, Vương, và Thôi.

Lang thang vô định, vừa bị thương, vừa mù, ta lại quay về thân phận của một kẻ ăn xin.

Trước đây, ta là con của một kẻ hành khất. Ta từng là một nữ nhạc công, rồi vào Vương phủ, thành nghĩa muội Bắc Vương, trở thành thiếu phu nhân Dương gia. Thậm chí gần đây còn mơ tưởng đến ngôi vị quý phi.

Nhưng ông trời vung tay giáng một đòn, đưa ta trở về với vũng bùn xưa cũ.

Chẳng sao. Là một kẻ mù, ta xin được nhiều tiền hơn. Sự thương hại của người đời chính là vốn liếng của ta.

Hôm đó, trời rét căm căm, mưa tuyết hòa vào nhau quất vào da thịt. Ta co mình trong góc tường, bụng đói cồn cào.

Một bóng người bước đến, dừng trước mặt ta.

“Người tốt, làm ơn bố thí cho nữ tử đáng thương này chút tiền mua bữa cơm…”

Không có tiếng đáp, cũng không nghe thấy âm thanh của đồng xu rơi.

Người kia vẫn đứng đó, áo bào phất nhẹ qua mặt ta trong gió.

Ta cảm nhận được, vải áo này hẳn là thượng hạng.

Ta không dám ngẩng đầu, chỉ cúi gằm, ngập ngừng thử hỏi:

“Vương gia?”

Phải chăng “sóng gió đã lắng”, Lưu Hạo tới đón ta?

Rất lâu sau, người kia lên tiếng: “Tiểu Lưu.”

Ta ngẩng đầu, nở một nụ cười gượng:

“Thật không ngờ, ta đã thế này mà chàng cũng tìm được. Chàng đến để giết ta, phải không?”

Bởi lẽ, ta là người duy nhất biết hắn đã giết vua.

Hắn đáp: “Tiểu Lưu, lang thang đã đủ chưa? Về nhà thôi.”

Lúc ấy, ta biết rằng Lưu Hạo đã thất bại. Người chiến thắng cuối cùng là Dương Phạm.

Ta từng nghĩ Dương Phạm là kẻ vô dụng. Nghĩ lại, đúng là ta mù thật.

Ta theo hắn trở về, vì làm một phu nhân mù trong hào môn, ít nhất cũng tốt hơn kiếp ăn xin.

Trên đường về, hắn không ngừng chế nhạo ta:

“Tiểu Lưu, người nàng thối lắm.”

“Tiểu Lưu, tóc nàng đầy chấy rận.”

“Tiểu Lưu, chân nàng đạp phải phân đấy à?”

Về nhà, ta ngâm mình trong bồn tắm, nước bẩn tới hai thau lớn.

Dương Phạm đích thân chải tóc giúp ta. Những chiếc răng lược chậm rãi lướt qua mái tóc ta.

Tay hắn vuốt qua vai ta, dừng lại trên cổ.

Bàn tay này từng giết vua như giết một con gà. Ta vẫn còn nhớ rõ khung cảnh ấy, nếu bây giờ hắn muốn giết ta, chắc chắn còn dễ hơn giết một con gà.

Ta yên lặng không dám cử động.

Cuối cùng, hắn vòng tay ra trước, ôm lấy ta, cúi xuống hôn nhẹ lên mái tóc:

“Tiểu Lưu, vừa nãy là ta quá chăm chú nhìn nàng trong gương, nàng thật sự rất đẹp .”

Sống yên ổn vài ngày, lại nổi sóng gió.

Lưu Hạo tập hợp quân đội hoàng tộc, khí thế hùng hổ tiến về kinh thành.

Hắn khẳng định không giết vua, nói rằng bị gian thần Dương Phạm vu cáo, muốn thay trời hành đạo.