Hắn ung dung lấy khăn lau sạch máu trên tay, thần thái điềm nhiên như không.
Bất chợt, hắn quay đầu nhìn ta.
Ta vẫn giữ ánh mắt vô hồn, khuôn mặt trống rỗng, chuyên chú đánh đàn.
“Tiểu Lưu,” hắn nói, “Hoàng thượng đi rồi, nàng không cần đàn nữa.”
Ta ngừng tay, nhưng các ngón tay vẫn lạnh ngắt và tê cứng.
Hắn vứt chiếc khăn lụa qua một bên, chậm rãi bước về phía ta.
Ánh sáng xanh u ám từ viên đá chiếu lên người hắn, khiến hắn trông giống như… một hồn ma.
“Tiểu Lưu, vừa rồi nàng đánh sai một nốt.”
Hắn nói với giọng điệu bình thản.
“Chắc thiếp mệt, hầu hạ Hoàng thượng thật vất vả mà.” Ta cố tình làm nũng.
“Vậy nghỉ ngơi đi, phu nhân đã khổ cực rồi.”
Hắn ôm lấy ta, đưa ta ra khỏi phòng.
Bàn tay từng thấm đẫm máu của Hoàng đế giờ nắm chặt tay ta, truyền đến hơi ấm kỳ lạ.
“Tiểu Lưu, tay nàng lạnh quá.”
“Thiếp mệt rồi, mệt quá rồi.”
“Vậy thì nghỉ ngơi cho thật tốt.”
Trên đường ra khỏi “Tịnh Văn Các,” ta phải bước qua xác của Hoàng thượng. Máu vấy lên giày khiến ta có chút run, nhưng vẫn cố bước đi như thường.
Đêm nay, ánh trăng sáng trong, không gian yên ắng. Nhưng trong lòng ta là một trận cuồng phong.
Dương Phạm giết vua.
Ta đã thấy.
Và ta là người duy nhất chứng kiến…
….. ….. thiếu…..
“Nhiếp Nhiếp của ta ơi, con đang ở nơi nào? Mẫu thân đời này liệu còn có thể gặp lại con chăng?”
Bắc Vương Lưu Hạo đứng bên cạnh, nhẹ nhàng lau đi giọt lệ nơi khóe mắt của mẹ, một màn mẫu từ tử hiếu khiến người xúc động khôn nguôi.
Tiệc thọ cuối cùng cũng tàn, ta khẽ vươn vai, chuẩn bị hồi phủ.
Đúng lúc ấy, thị vệ thân cận của Bắc Vương, Tinh Diệu, bước tới truyền lời: “Vương gia muốn gặp phu nhân trò chuyện đôi lời.”
Trong đình viện, Lưu Hạo vận một bộ trường bào xanh ngọc, phong thái nhã nhặn, dáng vẻ tiêu sái, quả thật là một mỹ nam hiếm thấy.
Ta hành lễ với hắn, hắn chăm chú quan sát một hồi, rồi cười nhạt: “Âm Âm, nàng béo lên rồi, xem ra ngày tháng trôi qua rất khấm khá.”
Ta mỉm cười gật đầu: “Đúng là khá tốt.”
Thế nhưng, vẻ mặt Lưu Hạo dần lạnh lùng, giọng nói trở nên trầm mặc: “Thôi, vào chuyện chính đi. Dạo này ở bên Dương Phạm, nàng có phát hiện điều gì không?”
Phát hiện chứ, phát hiện rằng Dương Phạm đã giết Hoàng thượng rồi.
Ta điềm nhiên đáp: “Không phát hiện gì cả. Hằng ngày chỉ ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn. Cuộc sống của người có tiền thật giản dị mà tẻ nhạt.”
Lưu Hạo im lặng hồi lâu, rồi hỏi tiếp: “Nghe nói nàng… sảy thai rồi?”
“Ừ.”
“Âm Âm, nàng không được phép sinh con của Dương Phạm.”
Nếu không vì giả mù, ta đã trừng mắt lườm hắn một cái thật mạnh.
“Bản vương luôn cảm thấy Dương Phạm có điều bất thường, không hề đơn giản như vẻ bề ngoài. Âm Âm, nàng để tâm hơn đi. Nếu có gì phát hiện, hãy để Miểu Phúc bên cạnh nàng truyền lời về đây.”
“Vâng, thần thiếp hiểu. Nhưng trời đã khuya, thần thiếp phải hồi phủ, Dương Phạm dặn ta về sớm.”
“… Nàng đi đi.”
Ta xoay người định rời đi, hắn lại gọi giật: “Âm Âm, bản vương nhất định sẽ đưa nàng trở về bên ta.”
“Ồ, tạ ơn Vương gia.”
Về đến phủ, Dương Phạm không có ở nhà. Thường ngày, hắn rất ít ra ngoài vào giờ này, quả thực là một người thành thật.
Ta bắc một nồi canh gà, muốn chờ hắn về để uống cho ấm người. Nhưng đợi mãi không thấy, cuối cùng ta mệt quá, đành lên giường ngủ trước.
Hắn không về suốt đêm.
Sáng hôm sau, khi ta thức dậy, thấy hắn đã ngồi bên cửa sổ, nhàn nhã uống trà, ăn điểm tâm.
“Tiểu Lưu, nàng dậy rồi? Lại đây, cùng vi phu uống trà nào.”
Ta ngồi xuống đối diện hắn.
Hắn đưa ta một miếng bánh, ta ăn hai miếng rồi hỏi: “Đêm qua chàng đi đâu vậy?”
Hắn không đáp, chỉ chậm rãi rót trà vào chiếc chén ngọc bích, sau đó lấy từ trong ngực áo ra một chiếc lọ sứ nhỏ.
Ngay trước mặt ta, hắn đổ bột đỏ trong lọ vào chén trà, động tác mượt mà, bình thản, nét mặt vẫn thoáng nụ cười.
Đẩy chén trà về phía ta, hắn nói: “Uống đi, Tiểu Lưu. Trà pha từ sương sớm, thơm lắm.”
Ta lập tức hiểu ra. Hắn đang thử ta, muốn xem ta có thật sự mù hay không.
Ta nuốt khan, chậm rãi cầm chén trà lên. Ta phải giả vờ như không biết gì, bình tĩnh uống cạn chén trà này.
Nhưng nước trà đỏ rực như máu, chắc chắn là kịch độc.
Nụ cười trên mặt hắn đã biến mất, ánh mắt vô cảm nhìn ta, giọng nói vẫn ôn hòa như cũ: “Uống nhanh đi, trà nguội mất rồi.”
Ta đưa chén trà lên miệng, làm như chuẩn bị uống, nhưng lại đặt xuống.
“Ta chợt nhớ nồi canh gà đêm qua còn đang trên bếp, để ta vào bếp lấy ra.”
Ta đứng dậy, run rẩy bước đi.
Ta phải chạy trốn!
Ta đã dò trước rồi, ở sau bếp có một cửa ngầm, có thể thoát ra ngoài.
Nhưng đi chưa được hai bước, ta đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng, chân tay rã rời.
Rõ ràng ta chưa uống chén trà kia mà?
Quay đầu lại, ta thấy khóe miệng Dương Phạm thoáng hiện một nụ cười khó đoán.
Là bánh! Hắn đã bỏ thuốc vào miếng bánh đưa cho ta!
Ta gục xuống đất, mọi thứ tối sầm lại.
Khi tỉnh dậy, đầu ta đau nhức, mắt lại nhức nhối, không nhìn thấy gì.
“Rầm rầm!” Một tiếng động lớn khiến ta giật mình, hét lên: “A!”
“Không sao, bên ngoài đang sấm chớp thôi.” Giọng nói của Dương Phạm vang lên, hắn quen thuộc ôm lấy vai ta.
Ta sờ xung quanh, cảm giác như đang nằm trên chiếc giường trong phòng của hai người, mọi thứ y hệt những đêm trước đây.
“Tiểu Dương, sao trong phòng tối quá vậy?”
Lẽ ra, sấm chớp ngoài kia phải chiếu sáng căn phòng chứ.
Hắn cười nhẹ: “Tiểu Lưu, phòng đang thắp nến, chỉ là mắt nàng không nhìn thấy nên mới tối thôi.”
Ta đưa tay lên trước mặt, trừng mắt nhìn, nhưng chỉ là một màn đen kịt.
Trái tim ta như rơi xuống vực thẳm.
“Dương Phạm! Ngươi đã làm gì mắt ta?”
Hắn mỉm cười: “Ta làm gì đâu. Mắt nàng từ trước đã không thấy gì, sao lại hỏi thế?”
Ta cảm thấy máu trong người như đông cứng lại.
“Trước đây ta không mù! Là ngươi, ngươi đã khiến ta mù!”
Ta điên cuồng vung tay đánh hắn, nhưng hắn dễ dàng giữ chặt cổ tay ta, sức lực mạnh mẽ khiến ta không thể cử động.
Hắn ghé sát tai ta, thì thầm: “Mọi người đều biết nàng vốn là kẻ mù từ nhỏ, giờ nàng muốn thanh minh thế nào đây?”
Lòng ta nguội lạnh.
Hóa ra, lời nói dối bao năm qua, giờ trở thành cái bẫy giam cầm chính ta.
So với ta, kẻ biết nói dối hơn chính là hắn, phu quân của ta.
“Tiểu Lưu, nàng run rẩy làm gì? Lạnh sao?” Hắn ân cần đắp chăn cho ta, giọng nói đầy vẻ quan tâm.
“Ngươi rốt cuộc muốn gì ở ta?”
Hắn cười nhạt: “Ta đã nói rồi, sẽ đối tốt với nàng cả đời. Ta là người giữ lời hứa mà.”
Ngươi làm mù mắt ta, đây gọi là tốt sao?!
Ta lặng im. Từ nay, mọi thứ đối với ta đều là một màn đêm vĩnh cửu.
“Quả thật là ngày tháng tối tăm không thấy mặt trời, bốn bề đều là một màn đen kịt. Giả mù bao năm, nay ta thực sự trở thành kẻ mù.”
Không chỉ mất đi ánh sáng, mà cả tự do cũng không còn.
Những người ta mang từ Bắc Vương phủ theo đều bị thay thế, ngay cả Miểu Phúc mà Lưu Hạo sắp xếp bên cạnh ta cũng đột nhiên mất tích.
Dù ta đi đâu, đều có người lặng lẽ theo sát.
Dương Phạm vẫn như trước, hàng ngày đến thăm ta, cùng ta đóng vai một đôi vợ chồng ân ái.
Chỉ khác là, chúng ta nói chuyện với nhau ít đi, còn ta thì không đàn cho hắn nghe nữa.
Có lần, ta nhịn không được hỏi hắn: “Chàng bắt đầu nghi ngờ ta giả mù từ khi nào?”
Hắn đáp: “Đêm đó, nàng đánh sai một nốt đàn.”
Ta hiểu hắn muốn nói gì. Đó là đêm ta tận mắt chứng kiến hắn sát hại Hoàng thượng, kinh hoàng đến mức lỡ tay đánh sai. Chỉ một nốt nhạc sai, đã khiến ta bại lộ.
“Trước đây nàng giả mù rất khéo, ta chưa từng nghi ngờ, mà chỉ cảm thấy thương xót.” Hắn thở dài, “Ôi chao…” Cái thở dài này, như thể hắn mới là người bị tổn thương vì yêu phải một nữ nhân lừa dối.
“Nhưng mà, Tiểu Lưu, ta thật sự rất ngưỡng mộ nàng. Nàng thông minh, nếu trước đây chỉ là thương xót, thì giờ ta thấy có phần yêu thích nàng rồi.”
“Đừng, xin đừng yêu thích ta.”
Sau mười ngày bị giam cầm, Dương Phạm nói sẽ đưa ta vào cung bái kiến Thái hậu.
Hắn chỉnh trang cho ta thật đẹp, ân cần dìu ta lên xe ngựa, tỏ ra vô cùng thân mật.
Khi đến cung, Thái hậu tiếp đãi chúng ta, bên cạnh còn có Hiền Thái phi.
Mọi người nói chuyện phiếm một hồi, Thái hậu đột nhiên nhắc đến Hoàng thượng, vẻ mặt lo lắng:
“Cái đứa này, quá ham chơi, chẳng biết lại chạy đi đâu. Đã nửa tháng rồi không thấy bóng dáng.”
Thật nực cười! Hoàng thượng đã biến mất hơn nửa tháng, mà Thái hậu vẫn nghĩ hắn đang rong chơi.
Cũng tại Hoàng thượng xưa nay vốn nổi tiếng phóng túng, từng có lần trốn trong thanh lâu tận hai tháng. Thành ra, việc hắn đột nhiên biến mất chẳng khiến ai bất ngờ.
Dù sao, triều chính đã bị Thái hậu và các quyền thần thao túng, một vị vua bù nhìn như hắn, có cũng như không.