Gần đến ngày thành hôn với thái tử, một tháng trước hôn lễ, một kẻ ăn mày cầm hôn thư đến xin cưới ta.
Tối hôm đó, mẹ kế dùng một chiếc kiệu nhỏ đưa ta đi. Còn muội muội thì thay ta lấy thái tử.
Không ngờ thái tử không hài lòng với cuộc hôn nhân này, hằng ngày gây khó dễ cho muội muội, thậm chí còn để cho các phi tần lăng nhục nàng.
Trong khi đó, kẻ ăn mày mà ta lấy lại đối xử với ta vô cùng chu đáo, hóa ra hắn là tam hoàng tử thất thế lưu lạc nhân gian, cuối cùng hắn đánh bại thái tử và lên ngôi hoàng đế.
Ta được phong làm hoàng hậu, ra lệnh giết sạch đảng thái tử. Muội muội quỳ rạp dưới chân ta, điên cuồng nói rằng ta đã cướp đi vinh hoa phú quý của nàng, nguyền rủa ta chết không yên lành.
Tối hôm đó, Tân Đế dùng một con dao găm đâm vào tim ta.
“A Lam đối với người thân còn không chút lưu tình, huống hồ là với trẫm?”
Mở mắt ra, ta và muội muội cùng trở về ngày kẻ ăn mày đến cầu hôn. Muội muội giành lấy hôn thư từ tay kẻ ăn mày, khóe miệng nàng nở một nụ cười không giấu nổi sự đắc ý.
“Ta muốn gả !”
Ta cười. Vừa hay, ta cũng muốn đổi một phu quân khác.
Dù sao thì, phò trợ thái tử lên ngôi hoàng đế cũng dễ hơn là giúp kẻ ăn mày lên ngôi hoàng đế nhiều.