Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Hiện đại TÔI LÀ NỮ PHỤ ĐỘC ÁC Chương 6 TÔI LÀ NỮ PHỤ ĐỘC ÁC

Chương 6 TÔI LÀ NỮ PHỤ ĐỘC ÁC

12:36 chiều – 14/10/2024

21

Nói Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay.

Giang Văn Cảnh xuất hiện với dáng vẻ loạng choạng.

Từ xa đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc từ người anh.

Hạ Linh lao tới, giả vờ yếu đuối, nũng nịu:

“Chú ơi, người phụ nữ chú cưới độc ác lắm. Nếu chú không đến kịp, có lẽ cháu đã bị bà ta giết chết và xé xác rồi.”

Tôi túm lấy Hạ Linh, nhanh chóng tát thêm hai cái nữa.

Một chiếc răng của cô ta rơi ra.

Dù Giang Văn Cảnh đang say, nhưng khả năng kiềm chế của anh ta luôn rất mạnh.

Anh ta giữ chặt lấy tay tôi đang giơ lên:

“Đủ rồi, Hạ Linh vẫn chỉ là một đứa trẻ!”

Không hề kiêng nể, tôi túm lấy tóc Giang Văn Cảnh và đập mạnh đầu anh ta vào tường.

“Trẻ cái đầu anh!”

Tôi không quan tâm nữa.

Dù sao cũng đã bị coi là nữ phụ độc ác, vậy thì tôi sẽ cho họ thấy thế nào là độc ác.

Hạ Linh kêu toáng lên:

“Chú ơi, chú có sao không!”

Tôi lười đáp lại, chỉ lạnh lùng đóng mạnh cửa.

22

Sáng hôm sau, khi má Vương ra ngoài mua đồ  thì giật mình.

“Thiếu gia, sao cậu còn ở đây?”

Giang Văn Cảnh tháo lỏng cà vạt, bộ vest đắt tiền bị nhàu nhĩ, ống quần còn dính đầy bùn khô.

Trông anh ta như đã ngồi cả đêm ngoài cửa.

Giang Văn Cảnh nhìn tôi đầy ấm ức:

“Ngữ Hề, rốt cuộc anh đã làm sai điều gì? Sao em lại đòi ly hôn với anh, còn ra tay tàn nhẫn như vậy?”

Phía sau đầu Giang Văn Cảnh có một vết sưng rất to.

Anh ta không gọi cảnh sát, cũng không để bác sĩ gia đình đến xử lý.

Điều kỳ lạ là Hạ Linh cũng biến mất.

“Ngày hôm qua, anh đã cho người trồng lại những bụi hồng ở biệt thự.”

“Anh muốn dành cho em một bất ngờ, nhưng em không nghe điện thoại, cũng không trả lời tin nhắn.”

Anh ta vừa bước lại gần.

Hương thơm gỗ thông quen thuộc trên người anh ta khiến mình nhớ về những đêm được anh ôm vào lòng.

Nhưng lúc này, tôi chỉ muốn nôn.

Thấy tôi quay người định ói, Giang Văn Cảnh trông đầy tổn thương:

“Anh đã khiến em chán ghét đến mức này rồi sao?”

Tôi cố nén cảm xúc, nghĩ rằng đau ngắn còn hơn đau dài, tôi cắn răng nói:

“Đúng vậy! Mau đến cục dân chính, chúng ta kết thúc mọi thứ.”

“Chỉ vì anh vắng mặt trong lễ cưới và sinh nhật của em?”

“Đúng!”

Giang Văn Cảnh tỏ ra vô cùng bực bội, anh ta cúi đầu lẩm bẩm:

“Ba năm qua, chỉ cần anh ở nhà, em đều tự tay giúp anh mặc những bộ vest mới mua, cẩn thận dặn dò người làm hầm canh bổ cho anh, thấy anh ngủ quên trong thư phòng thì đắp chăn lên người anh.”

“Anh đã nghĩ, em yêu anh.”

Nước mắt tôi bất giác rơi xuống.

“Tôi yêu anh, nhưng tôi còn yêu bản thân mình hơn.”

“Tôi không thể chấp nhận chồng mình lại chia sẻ sự quan tâm và yêu thương vốn thuộc về vợ cho một người phụ nữ khác.”

Biển xâm thực vào vách đá.

Ngày qua ngày, sớm muộn gì những đợt sóng đó cũng sẽ gây ra sự sụp đổ không thể cứu vãn.

Giang Văn Cảnh ôm tôi vào lòng:

“Anh không ly hôn.”

“Hạ Linh đã trưởng thành rồi, anh sẽ sắp xếp chuyện học hành và cuộc sống cho cô ấy, từ giờ sẽ không liên lạc nữa.”

“Anh hứa sẽ không còn sự thiên vị nào làm em khó chịu.”

Anh ta là một người thông minh, biết rõ điều gì khiến tôi đau lòng.

Nhưng tôi biết, anh ta sẽ thất bại.

Vì đàn ông luôn có một thói quen không bao giờ thay đổi, đó là theo đuổi sự mới lạ.

23

Có lẽ tôi đã thoát ra khỏi kịch bản.

Vụ bắt cóc xảy ra sớm hơn dự định.

Tôi và Hạ Linh cùng bị trói trên một chiếc thuyền, xung quanh là biển cả mênh mông.

Sâu thẳm, không thấy đáy.

Tôi hít một hơi thật sâu, như thể cơn ác mộng đang lặp lại, Hạ Linh khóc lóc thảm thiết:

“Đều tại bà, suốt ngày đi khoe khoang ở các buổi đấu giá, bị người ta phát hiện là bà giàu có, giờ kéo theo tôi cũng bị bắt cóc!”

Kiếp trước, cô ta cũng đổ lỗi cho tôi vì đã để bọn bắt cóc đưa cả hai đi.

Nhưng rõ ràng là… Chính Hạ Linh là người đã lên kế hoạch tất cả! Trên đường đến, Giang Văn Cảnh đàm phán với bọn bắt cóc:

“Các người muốn tiền, tôi có thể cho một tỷ.”

Ai ngờ, tên cầm đầu cười ha hả:

” Giang tổng đúng là hào phóng, nhưng ngoài tiền, tôi còn thích nhìn người ta đau đớn tột cùng nữa.

“Chuyển tiền đi, tôi sẽ cho phép ông cứu một người. Người còn lại, không may thì phải xuống biển tắm một chút.

“Sống hay chết, còn tùy vào số mệnh của cô ta.”

Ánh mắt tôi dần trở nên lạnh lẽo.

24

Giang Văn Cảnh làm theo yêu cầu của bọn bắt cóc, tự mình lái du thuyền ra vùng biển quốc tế, gọi lớn:

“Thả hết người ra đi.”

Bọn bắt cóc đẩy tôi và Hạ Linh ra mũi tàu cùng lúc:

“Tiền đã nhận, giờ đến lượt Giang tổng chọn một người rồi.”

Hạ Linh khóc lóc thảm thiết:

“Chú ơi, chú đã hứa với bố cháu sẽ cho cháu sống khỏe mạnh đến 99 tuổi mà.”

Giang Văn Cảnh trông rất đau lòng.

Anh ta do dự một lúc, nhìn tôi đầy xúc động, rồi khó khăn nói:

“Ngữ Hề, anh biết em biết bơi, nhưng Hạ Linh thì không.

“Yên tâm, anh nhất định sẽ cứu em.”

Trong kịch bản, lý do Giang Văn Cảnh không chọn tôi không chỉ vì anh tin lời Hạ Linh nói rằng tôi là người đứng sau mọi chuyện, mà còn vì mình biết bơi còn cô ta thì không.

Anh ta tin rằng nếu tôi rơi xuống biển, tôi có thể cầm cự được một lúc cho đến khi đội cứu hộ đến cứu.

Nhưng nếu thật sự có tình cảm với ai đó, sao có thể để người ấy đối mặt với bất cứ nguy hiểm nào, dù chỉ là nhỏ nhất?

Chưa nói đến việc trong biển có cá mập trắng, những dòng chảy ngầm và sóng xa bờ đủ để giết chết người bơi giỏi.

Huống hồ, tô còn đang mang thai.

Ánh mắt Giang Văn Cảnh nhìn tôi đầy lo lắng.

Khi bọn bắt cóc định đẩy tôi xuống biển, má Vương bất ngờ xuất hiện từ phía bên kia du thuyền, dẫn theo hai chàng trai trẻ khỏe, đá cả Hạ Linh và tên bắt cóc xuống biển.

Tôi đã biết trước điều này, nên đương nhiên đã sắp xếp mọi thứ.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh.

Giang Văn Cảnh vội vàng đến trấn an tôi, hoàn toàn quên mất Hạ Linh đang chật vật dưới nước.

Má Vương ngăn không cho hai chàng trai nhảy xuống cứu.

Hạ Linh không thể tiếp tục giả vờ được nữa, cố gắng bơi về phía thuyền.

Nhưng má Vương không cho cô ta cơ hội, đá thêm vài cú nữa, giữ đầu cô ta xuống nước, khiến cô ta uống đầy nước biển.

Máy bay trực thăng và thuyền cứu hộ nhanh chóng đến, khống chế bọn bắt cóc chỉ cách hiện trường vài cây số.

Hạ Linh vừa khóc vừa gào lên:

“Chú ơi, sao chú chỉ lo cho con mụ đó, không thèm quan tâm đến việc con mụ già đang bắt nạt cháu?”

Giang Văn Cảnh cau mày nhìn cô ta:

“Từ khi nào thì cháu đã học bơi vậy? Cháu thấy kỹ năng của cháu lúc nãy khá tốt đấy.

“Hay là cháu vẫn luôn lừa dối chú?”

Những chuyện Hạ Linh lừa anh ta, không chỉ dừng lại ở đó.

Cô ta không hề bị trầm cảm, mà đã dùng tiền của Giang Văn Cảnh để mua chuộc bác sĩ, thêu dệt lên câu chuyện tổn thương do tuổi thơ đầy bi kịch.

Dựa vào điều đó, Hạ Linh bắt nạt bạn học, từng đổ axit vào mặt một cô gái khác, thậm chí suýt dùng dao lam để làm hại một người phụ nữ từng được Giang Văn Cảnh mai mối.

Trước đây, Giang Văn Cảnh đã tin vào tất cả những lời dối trá của cô ta.

Mọi chuyện bắt nguồn từ cái gọi là “trầm cảm” của cô ta.

Khi tôi đưa vị bác sĩ tâm lý bị mua chuộc từ nước ngoài về để đối chất, mọi thứ đều sáng tỏ.